Chương
“…” Cô ngoan ngoãn im lặng.
Vốn muốn nói, hãy để anh chú ý đến vết thương, đừng đè vào nó.
Sau khi bị anh mắng, cô không dám nhổ lông trên miệng cọp nữa.
Khóe miệng anh vô tình nhếch lên, cuối cùng anh lựa chọn tôn trọng mong muốn của cô.
Thực tế thì anh ấy không đến nỗi tệ, đúng không?
Nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp tim có phần hỗn loạn của anh, cô tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay anh và chìm vào giấc ngủ ..
Nghe thấy tiếng thở của cô, Bắc Minh Quân không khỏi thở dài.
nghĩ rằng Điều của hợp đồng thay vợ sẽ mang lại lợi ích cho anh.
Lại không nghĩ, đây mới là bắt đầu của sự tra tấn…
Ôn nhu như ngọc nằm trong ngực, nhìn thấy lại ăn không được!
Từ bao lâu, anh thấy mình tàn nhẫn đến mức trái tim đã cưỡng chiếm cô?
Mẹ nó!
Đêm dài đằng đẵng, thật là tự đào hố cho mình mà!
Hôm sau, sáng sớm.
Cố Tịch Dao dậy thật sớm, tinh thần sảng khoái.
Một bên dọn dẹp, một bên còn đổ thừa lên người đàn ông nói ——
“Lát nữa Chi Lâm sẽ đến gọi tôi, anh thức thời một chút, không muốn bị anh ta phát hiện?”
“Ân…” Quân gia rầu rĩ lên tiếng.
Uốn mình trong chăn, mặt mũi tràn đầy ủ rũ, ngay cả nhìn chằm chằm vào người phụ nữ này cũng không buồn bỏ công sức ra. Dựa vào cái gì cô một đêm ngủ ngon, anh lại dày vò đến hừng đông?
“Còn nữa, không có việc gì không cần gọi điện thoại loạn lên cho tôi! Lúc tôi làm việc cũng không có thời gian xã giao với anh.” Cô bàn giao lại.
“Ưm…” Quân gia u oán liếc mắt nhìn cô, anh cứ như vậy nhìn cô?
“Đúng rồi, đợi lát nữa anh gọi người của khách sạn đưa bữa sáng tới. Tôi một hồi nữa cùng Chi Lâm xuống dưới ăn…” Cô soi gương bôi son môi.
Giống như một họa sĩ, phác thảo và tô đôi môi đỏ mọng, từng lớp một
cuốn lấy anh …
“…” Anh thở dài, tra tấn lại bắt đầu. Có chút si mê nhìn dáng vẻ bôi son của cô: “Có thời gian cùng anh ta đi ăn điểm tâm, vì sao có thời gian ăn sáng với tôi? Không phải đã đồng ý với tôi, đối với đàn ông bên ngoài sẽ lạnh lùng như mùa đông à?”
“Đừng lộn xộn.” Cô tô xong son môi, quay đầu liếc mắt nhìn anh: “Anh không phóng khoáng hơn được à! Tôi đây là đi làm việc. Huống hồ, lần trước tại Ủy ban Nhân dân, bà Vân không phải nói rất rõ ràng rồi hay sao? Cố Tịch Dao tôi cho dù không có ai cần, cũng không được cướp con trai trong tay bà ấy.”
Nói rồi, cô đi qua, mặc áo khoác vào.
“Thật à?” Ánh mắt sáng lên, bởi vì những lời này của cô, trước một giây Quân gia như chó đã chết vậy, lập tức như long hổ hồi sinh lại, một bộ dạng ‘Sớm biết Dư Như Hân có tác dụng như thế, lão tử đã sớm chuyển bà ta rồi’.
“Còn đùa được sao!”Cô bất đắc dĩ trợn mắt trừng một cái với anh: “Anh nếu là lấy tâm tư đối phó với đàn ông bên cạnh tôi mà đặt trên người bọn nhỏ, tôi thắp nhang cầu nguyện. Đừng quên gọi điện cho bọn nhỏ chúc buổi sáng tốt lành, tôi đi trước.”