Lúc Chu Trình Ninh xách theo sọt tre trở về, Từ Hương Quyên đã lấy cá về nhà, đang cắt thái cá và lặt xương cá.
Cá hầm cải chua thì cô chưa từng thấy dùng cả con cá mà nấu, thái lát cá bước đi rườm rà, có điều cô biết thái, tương đối thuần thục.
Thịt cá còn phải dùng muối, rượu gia vị, dầu vân vân để ướp cho ngon miệng trong chốc lát.
"Quyên, kết quả lên núi của anh hôm nay này." Chu Trình Ninh thấy vợ vừa lúc ở nhà bếp, bèn cố ý đưa sọt tre đến trước mặt vợ.
Từ Hương Quyên: "Hái rất nhiều, có thể ăn được mấy bữa."
Nấm Chu Trình Ninh hái cơ bản đều không thích hợp phơi khô, ăn tươi thì ngon hơn.
Nghe được có thể ăn mấy bữa, Chu Trình Ninh cao hứng, "Quyên, về sau anh còn lên núi hái nấm, hôm nay anh đều nhận biết hết."
Từ Hương Quyên: "Anh không được đi một mình đó biết không? Phải đi theo đám ba em, hoặc là hai chúng ta đi cùng."
Chính là không thể hành động một mình, hành động một mình cô phải lo lắng hỏng.
Từ Hương Quyên thấy Chu Trình Ninh không có việc gì làm mà nhìn cô cắt cá, dứt khoát lấy nấm ra đặt một ít lên bàn trống, đang chuẩn bị phân phó anh rửa sạch thì Qua Qua chạy vào.
"Mẹ! Ngưu Ngưu tỉnh!" Qua Qua vội vội vàng vàng nói.
Mỗi lần em trai tỉnh ngủ đều phải ô ô a a tìm mẹ, bé mới từ nhà Miêu Miêu về đếm tiền đâu, em đột nhiên liền ô ô a a.
"A Ninh, anh cầm nấm em lựa ra đi rửa một chút." Từ Hương Quyên nói xong thì vào buồng trong bế con.
Chu Trình Ninh cầm một mâm nấm chuẩn bị đi vào sân xách nước rửa, vừa vặn nhìn thấy Qua Qua đứng bên mép cửa phòng bếp.
Vẻ mặt Qua Qua rối rắm, cái bộ dáng nho nhỏ muốn nói lại thôi đã thành công khiến Chu Trình Ninh chú ý, "Qua Qua, làm sao vậy?"
Cô bé con tựa hồ lấy hết can đảm vậy, "Ba bẩn rồi! Mẹ mắng!"
Nói xong, Qua Qua chạy mất.
!!!
Chu Trình Ninh mới nhớ tới vì vợ ở trong bếp, lúc anh cất nấm nói chuyện mấy câu với vợ, nói rồi nói quần áo cũng không nhớ mà thay luôn.
Trước đó còn nói muốn thể diện đâu, sao giờ lại đưa một mặt lôi thôi cho vợ thấy vậy.
Còn nữa, hiện tại trong mắt con gái, ba không chỉ nói nhiều, còn dơ hầy hầy.
A, chỉ là hiện tại vợ với con gái đều ở buồng trong, anh thấy Qua Qua chạy vào buồng trong, hiện tại còn không thể đi vào buồng trong thay quần áo được.
Làm sao bây giờ, thất thố rồi.
Tuy đã thất thố, Chu Trình Ninh vẫn là cầm nấm đi rửa sạch trước.
"Mẹ! Con không có nói với ba!" Qua Qua trở về buồng trong liền nói với mẹ.
Từ Hương Quyên đang bế Ngưu Ngưu dỗ đây, phản ứng lại con gái đây là nói gì, "Qua Qua thật lợi hại, về sau Ngưu Ngưu phải học với chị đó."
Nhóc con Ngưu Ngưu cũng không biết mẹ nói cái gì, dễ thương quá trời mà nhìn mẹ.
Chờ Từ Hương Quyên mang theo Ngưu Ngưu và Qua Qua ra, Chu Trình Ninh bay nhanh đi vào buồng trong, "Quyên, anh đã rửa sạch đặt trên bàn rồi."
"Mẹ, ba nhanh." Chạy nhanh giống như bé vậy.
Từ Hương Quyên đưa mắt nhìn vị trí đặt bánh bông lan cạnh bệ bếp, không có động, hẳn là không phát hiện.
Lúc bánh bông lan mới ra có phát ra một cỗ thơm ngọt, hương vị nồng đến độ vào phòng bếp là có thể ngửi thấy được, chẳng qua để đó một chút thời gian, hương vị đã tản mát không có tập trung như vậy.
Còn dưa chua cô lấy từ chỗ mẹ cô nữa, vị chua đặc biệt nồng, nồng đến độ che giấu luôn chút thơm ngọt cận tồn của bánh bông lan.
Chờ Chu Trình Ninh thay quần áo xong xuôi trở về, Từ Hương Quyên đưa Ngưu Ngưu cho anh, "A Ninh anh bế Ngưu Ngưu, em đi nấu cơm."
Ngưu Ngưu đối với ba vẫn là có bài xích thiên nhiên, chẳng qua lúc này muốn ôm bình sữa uống sữa, nên không đếm xỉa tới ba, đang lo tự mình uống sữa đây.
Chu Trình Ninh nhìn vợ đang chuyên chú thái lát cá, lại nhìn nhìn con gái đang ăn không ngồi rồi trên băng ghế nhỏ, "Qua Qua, quần áo ba sạch sẽ."
Anh đã thay quần áo, cố ý nói với vợ thì hình như quá ấu trĩ, vậy thì nói với con gái.
Qua Qua ừ một tiếng, không có bao lớn phản ứng, ánh mắt thường thường chuyển đến trên người mẹ.
truyện teen hay
Rốt cuộc khi nào mới có thể ăn bánh kem ó o đây? Bé còn muốn ăn nữa.
Từ Hương Quyên thái lát cá xong, chuẩn bị nấu cá, nấm hôm nay đã rửa sạch sẽ cũng có thể cho vào cá hầm cải chua nấu.
Vợ đang chuyên tâm nấu ăn, con gái có lệ, con trai còn nhỏ, căn bản là không cách nào câu thông, Chu Trình Ninh cảm thấy mình bị người một nhà ngăn cách, căn bản không có cách nào dung nhập vào.
Thời gian chảy xuôi từng phút từng giây, Từ Hương Quyên nấu cá hầm cải chua xong thì múc vào trong cái chậu nhỏ đựng món chính ngày thường.
Cá hầm cải chua sắc hương vị đều đầy đủ, lập tức đã hấp dẫn lực chú ý của lớn nhỏ.
Ngưu Ngưu đã uống no rồi, chỉ là tò mò nhìn, Chu Trình Ninh với Qua Qua đã nhịn không được mà muốn động đũa / muỗng.
Từ Hương Quyên: "Chờ em lại xào món cải trắng nữa."
Cá hầm cải chua xem như món chính, có thịt, có dưa chua, có nấm, canh cũng có thể uống, lại xào đĩa cải trắng nữa là đủ rồi.
Cải trắng đã cất mấy ngày, lớp ngoài nhìn không có tươi mới lắm, Từ Hương Quyên gỡ xuống tầng lá đã khô khốc nát ở bên ngoài kia, bên trong trông còn được.
Cải trắng xào không phiền toái như cá hầm cải chua vậy, rất mau đã xào xong.
Qua Qua đã chuẩn bị xong xuôi cái muỗng nhỏ chuyên chúc, "Mẹ, cá!"
Từ Hương Quyên: "Đợi chút lại ăn, mẹ hỏi một vấn đề trước."bg-ssp-{height:px}
Chu Trình Ninh tuy muốn ăn, nhưng cũng không vội vã động đũa, "Quyên, có vấn đề gì?"
Từ Hương Quyên: "Hôm nay là ngày mấy? A Ninh biết không?"
"Hôm nay là ngày mấy?" Tết này hình như đã qua rồi, Nguyên Tiêu là vào , còn có mấy ngày mới đến, Chu Trình Ninh khó hiểu.
Qua Qua tích cực lên tiếng, "Con biết!"
Chu Trình Ninh chờ Qua Qua nói hôm nay là ngày mấy đây, vợ không nói tiếp, Qua Qua cũng không nói thẳng, anh đành phải mở miệng, "Qua Qua, hôm nay là ngày mấy?"
Rốt cuộc đã chờ được ba hỏi cái này! Mẹ nói phải đợi ba hỏi mới có thể nói, tuy Qua Qua không rõ vì sao lại phải thế, nhưng vẫn là chờ ba hỏi mới nói, "Hôm nay là sinh nhật ba!"
"Quyên, hôm nay...!Là sinh nhật anh?" Qua Qua mới tuổi, sao mà biết sinh nhật anh, chính anh cũng không nhớ rõ......!Chắc chắn là vợ nói cho con gái.
Ngưu Ngưu được ba bế cũng không làm ầm ĩ, Từ Hương Quyên đi xốc cái lồng bàn tre lên, màu của cánh táo đều đã biến thành màu nâu, gần đụng với màu của vỏ bánh bông lan.
Tuy rằng gần đụng với màu vỏ bánh bông lan, nhưng màu của cánh táo không đồng đều......!Sớm biết vậy đã thả múi quýt.
"Đã không phải rất đẹp nữa, cái bánh bông lan này là em với Qua Qua, Ngưu Ngưu làm cho anh, A Ninh, sinh nhật vui vẻ."
Qua Qua là một cô bạn nhỏ thật sự cầu thị, "Là mẹ làm! Con với Ngưu Ngưu không có!"
"Sao lại không có? Qua Qua ở một bên nhìn, còn đưa đồ giúp mẹ, chính là hỗ trợ mẹ rồi, Ngưu Ngưu ngủ không có làm ồn mẹ, cũng là hỗ trợ, cho nên cái bánh bông lan này là cả nhà làm cho ba, Qua Qua, mau nói sinh nhật vui vẻ với ba đi."
Qua Qua nghe lời, "Ba, sinh nhật vui vẻ!"
Từ Hương Quyên cho cánh táo vào cái chén không sớm đã chuẩn bị tốt, táo cũng không phải chỉ dùng để trang trí không thôi, còn có thể làm trái cây sau bữa cơm, "Để lâu rồi, táo không được đẹp nữa, có điều hương vị của bánh bông lan còn khá được."
Lần sau làm bánh bông lan phải chú ý chút...!Sao lần đầu tiên làm lại phát sinh loại chuyện này.
Từ Hương Quyên không quá vừa lòng.
"Mẹ, sao ba lại mang theo Ngưu Ngưu chạy rồi?" Qua Qua ngơ ngác nhìn ba không nói một câu đã xoay người mang theo Ngưu Ngưu rời khỏi.
Từ Hương Quyên cũng chưa phản ứng lại đây, cô đang chuẩn bị dùng dao phay đã rửa sạch cắt bánh bông lan đâu.
Trong nhà tổng cộng có con dao phay, một con tương đối cùn, ngày thường chả thế nào dùng, chỉ có cùng mài lúc mài một con dao khác thôi, cô dùng dao cùn rửa qua một lần nữa cắt bánh bông lan, hôm nay cái con sắc bén đã thái lát cá rồi, cô sợ rửa sạch dao cắt cá rồi mà cắt bánh bông lan vẫn giữ lại mùi cá, liền không lười biếng, mà cầm một con dao khác ra.
Không có lập tức đuổi theo, Từ Hương Quyên cắt bánh kem trước, tùy ý để nho khô rớt dưới đĩa, bánh kem xài ba dao cắt ra miếng, múc một chén cơm nhỏ cho Qua Qua trước, "Mẹ đi gọi ba ăn cơm, chờ mẹ về rồi mới có thể ăn cá biết chưa? Có thể dùng muỗng múc canh uống, bánh bông lan thì làm điểm tâm, không thể làm cơm ăn."
"Biết rồi mẹ." Qua Qua đáp.
Ngẫm lại vẫn là không yên tâm, Từ Hương Quyên cắt một khối nhỏ từ một miếng bánh bông lan cho Qua Qua, "Mẹ đi tìm ba, nghe lời."
Qua Qua: "Dạ!"
An bài Qua Qua xong, Từ Hương Quyên cảm thấy lúc này A Ninh hẳn là đã bình tĩnh lại, bèn cầm chén đựng một miếng bánh kem đi vào buồng trong.
Mới vừa đi đến gian ngoài, liền nghe được tiếng khóc ở buồng trong.
Từ Hương Quyên đi vào buồng trong, nhìn thấy ông chồng nhà mình rớt nước mắt, trong lòng vẫn cứ ôm Ngưu Ngưu như cũ, nước mắt đều trực tiếp rớt lên áo len bông chỗ bụng Ngưu Ngưu......
Ngưu Ngưu có thể cũng ngốc rồi, nhóc còn chưa có rớt hạt đậu vàng đâu......
Từ Hương Quyên đặt bánh bông lan nơi đầu giường, chạy nhanh giải cứu Ngưu Ngưu ra khỏi lòng ngực Chu Trình Ninh.
Cô sợ tiểu Ngưu Ngưu bị nước mắt của ba bao phủ mất.
Ba khóc, Ngưu Ngưu ngược lại không khóc, thật là hiếm lạ.
Từ Hương Quyên đặt Ngưu Ngưu trên cái giường nhỏ của nhóc, rào chắn gỗ chung quanh giường nhỏ đều có bọc vải rách, bọc vải rách là sợ đứa nhỏ tối ngủ đụng vào rào chắn.
Ngưu Ngưu đã biết xoay người, bị mẹ ôm lên giường nhỏ, lật cái thân, hai cái tay béo ú bám lấy rào chắn, nhìn chăm chú vào ba đang rớt hạt đậu vàng.
Từ Hương Quyên: "A Ninh không khóc, chờ lát nữa đi ăn cơm, Qua Qua đã đang ăn rồi."
Kinh nghiệm dỗ con không khóc thì có, kinh nghiệm dỗ ông chồng nhà mình không khóc, thật không có.
Dĩ vãng không phải là đang hoặc trước khi ngủ trộm khóc sao? Sao hôm nay lại khóc sớm vậy.
Chu Trình Ninh khụt khịt, nói không rõ ràng lắm, hai chữ ừ với tốt cũng nấc thật lâu.
"Hôm nay là sinh nhật anh, buổi sáng còn ăn mì trường thọ, hẳn là phải vui vui vẻ vẻ...!Em cố ý giữ Qua Qua lại phòng bếp, chỉ sợ con bé nhìn thấy bộ dáng ba nó khóc." Từ Hương Quyên nhẹ nhàng vỗ về lưng Chu Trình Ninh.
"Anh...!Không khóc." Chu Trình Ninh rũ đầu xuống, miễn cưỡng ngừng nước mắt.
Lấy cái chén đặt ở đầu giường tới, "Không khóc liền ăn miếng bánh kem, hôm nay em cố ý làm cho anh đó, A Ninh, sinh nhật vui vẻ."
Thấy Chu Trình Ninh cầm bánh bông lan lại muốn rớt nước mắt, Từ Hương Quyên trực tiếp thò lại gần cắn một miếng trên bánh bông lan.
Vợ cắn một miếng bánh bông lan rồi, Chu Trình Ninh rốt cuộc không muốn khóc nữa, mà đưa bánh bông lan đến bên miệng vợ.
Từ Hương Quyên lại cắn một miếng, "Anh ăn đi, em ăn hai miếng rồi, tối còn phải ăn cơm chiều, anh lên núi vất vả, hẳn là đói bụng rồi."
Nghe vợ nói vậy, Chu Trình Ninh mới cảm thấy đã đói bụng, thật sự đói.
Bình thường ăn xong từng miếng một, có lẽ mỹ thực thật sự có tác dụng chữa khỏi cho người ta, lệ ý của Chu Trình Ninh đã không còn nữa, "Quyên, ngon, cảm ơn em, cảm ơn Qua Qua, cũng cảm ơn Ngưu Ngưu."
Nói đến Ngưu Ngưu, Từ Hương Quyên mới chú ý tới Ngưu Ngưu đang lấy tư thế kỳ quái lại quật cường mà bám rào chắn của giường nhỏ.
Bế tiểu núc ních ra, Từ Hương Quyên mới có tâm tình trêu ghẹo, "Ngưu Ngưu chính là nhìn thấy ba rớt hạt đậu vàng...!Về sau lót một miếng lót nước miếng lớn cho Ngưu Ngưu, lớn đến che khuất bụng, đỡ cho ngày nào đó ba lại rớt hạt đậu vàng......!A Ninh, anh thật không phải cố ý rớt nước mắt lên bụng Ngưu Ngưu đó chứ?"
Từ Hương Quyên sờ sờ một mảng áo len bông nơi bụng con trai, thật sự ướt một mảnh.
Chu Trình Ninh: "Không phải cố ý."
Anh chỉ là rất muốn khóc...!Dù sao Ngưu Ngưu lớn lên cũng sẽ không nhớ rõ chuyện lúc mấy tháng lớn, cho nên lúc khóc không cố kỵ, không nghĩ tới lại khóc cho áo Ngưu Ngưu ướt một mảnh..