Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

chương 52: chương 52

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thật tới cùng ngày tháng rồi, Chu Trình Ninh đưa con gái đi nhà trẻ như bình thường.

Qua Qua cũng như bình thường vậy, sau khi rời khỏi tầm mắt mẹ thì dò hỏi ba về chuyện sinh nhật mẹ và mua váy cho mẹ.

Cứ việc đã tới sinh nhật vợ rồi, Chu Trình Ninh vẫn là lựa chọn gạt con gái thẳng đến trước khi vợ biết.

Nhìn theo một lớn một nhỏ rời đi, Từ Hương Quyên trở về xử lý vườn rau.

Hồi tháng tư đã trồng cà chua, dưa chuột, bí đao, cải dầu, chờ thu hoạch, vườn rau chắc chắn đã bị chen chúc đến tràn đầy.

Xử lý vườn rau chủ yếu là xem xem có côn trùng có hại không, lại trừ cỏ dại, xử lý vườn rau xong, Từ Hương Quyên đi xem Ngưu Ngưu đã tỉnh chưa, thường thì giờ Ngưu Ngưu đều bị đánh thức rồi.

Lúc cô vào buồng trong Ngưu Ngưu còn chưa tỉnh, chờ trong chốc lát Ngưu Ngưu liền tỉnh.

Thay tã, rửa mặt đánh răng cho Ngưu Ngưu, lại cho Ngưu Ngưu ăn cháo bột.

Ăn cháo bột xong, Từ Hương Quyên cho Ngưu Ngưu vào giường nhỏ, cô lấy yếm vây cổ của Ngưu Ngưu đi giặt sạch.

Ngưu Ngưu ăn no thì không làm ầm ĩ, chờ mẹ về đưa đồ chơi cho nhóc.

Nếu chỉ có mẹ con ở nhà, anh nhỏ không cần ăn cơm bình thường, Từ Hương Quyên đều là sáng ăn gì thì trưa ăn cái đó,

Giặt yếm vây cổ xong rồi phơi, Từ Hương Quyên ôm Ngưu Ngưu ngồi dưới mái hiên ngoài cửa gian ngoài, cho Ngưu Ngưu món đồ chơi nhỏ là có thể chơi nửa ngày.

Con trai đang chơi, Từ Hương Quyên liền ngồi phát ngốc, kiếp trước bận rộn quá mức, tuổi lớn cũng là du lịch khắp nơi, du lịch nhẹ nhàng hơn làm việc, hiện tại có rảnh lại không có điều kiện, ngồi ở nhà phát ngốc, khá tốt.

Phát ngốc, nhìn thấy Chu Trình Ninh về nhà, còn có nháy mắt hoảng hốt, giờ đã là buổi chiều rồi à?

"Quyên, anh xin nghỉ về nhà.

"

Từ Hương Quyên vừa nghe Chu Trình Ninh xin nghỉ, bèn ôm Ngưu Ngưu đứng dậy, quan tâm nói: "Thân thể không thoải mái sao? Bị va chạm chỗ nào?"

Lúc vợ bế Ngưu Ngưu lên, Ngưu Ngưu không cầm chắc món đồ chơi bên tay trái, rớt xuống, Chu Trình Ninh nhặt lên nhét trở lại trên tay Ngưu Ngưu.

Chu Trình Ninh: "Không có, anh chỉ là xin nghỉ.

"

Từ Hương Quyên: "Đi làm mệt mỏi xin nghỉ không sao cả, nghỉ ngơi là nên, không thể chỉ lo kiếm tiền không màng tâm tình của mình! ! Trưa muốn ăn gì?"

Chu Trình Ninh biết được sinh nhật phải ăn mì trường thọ, lần trước anh ăn sinh nhật vợ đã nấu mì trường thọ cho anh ăn, "Trưa nay muốn ăn mì trứng.

"

Từ Hương Quyên: "Ừ, được, chờ lát nữa anh bế Ngưu Ngưu, em đi nấu cơm trưa.

"

Bế Ngưu Ngưu mệt hơn nấu cơm nhiều, nhóc con tỉnh rồi là một khắc cũng không ngừng động, mình động thôi thì bỏ đi, còn muốn hỗ động với mẹ.

Cô phát ngốc, Ngưu Ngưu ngẫu nhiên sẽ còn lấy món đồ chơi nhỏ ê ê a a nói chuyện với cô, cô phải phối hợp nói chuyện cùng, nói đến khi Ngưu Ngưu vừa lòng mới có thể tiếp tục phát ngốc.

Từ Hương Quyên có thể lý giải hành vi xin nghỉ của ba đứa nhỏ, nhiều năm như vậy, xin nghỉ vẫn là kết hôn cùng đi huyện thành lần, là người đều sẽ mệt, hơn nữa bây giờ là làm nghỉ , một ngày nhoáng cái liền đi qua.

Chờ được tầm tầm rồi, Từ Hương Quyên đi nấu cơm, Chu Trình Ninh ôm Ngưu Ngưu nhóm lửa, thời tiết đã nóng lên, lúc anh nhóm lửa còn cầm quạt hương bồ quạt gió cho Ngưu Ngưu.

Ngưu Ngưu nhìn thấy quạt hương bồ, nhịn không được muốn chơi quạt hương bồ, món đồ chơi đều từ bỏ luôn.

Từ Hương Quyên: "A Ninh, anh mang Ngưu Ngưu vào buồng trong đi, đừng chờ ở đây, trẻ con dễ bị bí ra rôm, chờ mì sợi nấu xong thì em gọi anh tới ăn cơm.

"

"Vậy anh mang Ngưu Ngưu về buồng trong trước.

" Lửa còn có thể đốt trong chốc lát, Chu Trình Ninh cũng không nhiều lời, bế Ngưu Ngưu lên rời khỏi nhà bếp.

Rời khỏi phòng bếp không phải trực tiếp đi buồng trong, mà quẹo một cái, Chu Trình Ninh vòng tới phòng nhỏ của Qua Qua.

Hai cái tay nhỏ của Ngưu Ngưu túm lấy quạt hương bồ, nhìn thấy ba tay trái cầm cái túi, nhóc duỗi một cái tay ú nần muốn đi bắt lấy túi, dẫn tới một cái tay khác cầm không chắc, quạt hương bồ rớt xuống đất.

Trên đất đột nhiên rớt một chiếc quạt hương bồ, Chu Trình Ninh thiếu chút nữa bị dọa, nhẹ mắng Ngưu Ngưu, "Đứa bé hư, dọa ba có chỗ tốt gì cho con hả?"

Nhanh chóng nhặt quạt hương bồ lên, Chu Trình Ninh bước nhanh vào buồng trong.

Tới buồng trong rồi liền đặt Ngưu Ngưu lên giường nhỏ, anh lấy ra chiếc váy đã xếp sẵn buổi sáng rồi trải ra, có nếp gấp nhưng không có nếp nhăn, không ảnh hưởng mỹ quan, lại lần nữa cất váy đi, giấu trong ổ chăn của anh.

Thấy Ngưu Ngưu nhét quạt hương bồ vào miệng, Chu Trình Ninh nhanh chóng lấy quạt hương bồ về, cho Ngưu Ngưu một món đồ chơi nhỏ, chuyên tâm quạt gió cho Ngưu Ngưu.

Từ Hương Quyên đang nấu nước đây, phát hiện món đồ chơi của Ngưu Ngưu còn ở trong bếp, bèn cố ý lấy về, "Món đồ chơi của Ngưu Ngưu còn chưa lấy về này, nước sắp sôi, mì sợi rất mau là xong rồi, đặt Ngưu Ngưu lên giường nó trước đi.

"

Thấy vợ lật chăn trên giường lên, tim Chu Trình Ninh đập như muốn nhảy lên cổ họng.

"Về sau đừng để Qua Qua giấu vớ trong ổ chăn, tuy sạch cũng không thể giấu, cả ngày cứ đeo vớ thiếu mất một chiếc, vĩnh viễn đều đang tìm một chiếc khác.

" Từ Hương Quyên cất vớ của Qua Qua rồi rời khỏi buồng trong.

Hiện tại chăn đã rất mỏng, chỉ cần vợ lại lật vào bên trong sẽ liền nhìn thấy túi, thiếu chút nữa phải bị phát hiện.

Hai vợ chồng ăn cơm, Từ Hương Quyên thấy Chu Trình Ninh lại gắp trứng mặt trời vào trong chén cô, "Không cần gắp vào chén em, chuyên môn cho anh đó, em có một quả rồi.

"

: là trứng ốp la đó, mà ốp la nếu đẹp thì giống mặt trời thật, mình thấy cũng dễ thương và dễ hiểu, nên để nguyên đó (về sau có nói về trứng chiên thì sẽ là loại mình đánh tan rồi chiên, còn trứng ốp la thì gọi là trứng mặt trời nhé).

Cô không quá thích cách ăn mì mà đánh trứng gà vào, trong nhà ăn mì đa số là để lên một quả trứng mặt trời, hôm nay cho A Ninh quả, anh còn cứ đưa vào trong chén cô thôi.

"Quyên, em ăn nhiều trứng gà chút, anh ăn mì đã rất no rồi, anh ăn một quả.

" Một quả trứng mặt trời, Chu Trình Ninh miếng đã bụp sạch, ăn xong trứng mặt trời, anh bắt đầu chuyên tâm to mồm ăn mì.

Từ Hương Quyên đành phải nhận về một quả trứng mặt trời dư ra, từ từ ăn xong quả trứng mặt trời mới ăn mì.

Mì với trứng mặt trời cô cũng không quá thích, trước nay đều là phủ lên trên mặt làm trang trí, chờ tới lúc ăn thì bắt đầu hạ miệng từ trứng mặt trời.

Hai vợ chồng ăn trưa xong, Từ Hương Quyên bưng cháo bột cho Ngưu Ngưu vào buồng trong, đút Ngưu Ngưu ăn xong cháo bột, Chu Trình Ninh thì lưu lại phòng bếp rửa chén.

Lúc rửa chén rất dày vò, chỉ sợ vợ phát hiện gì đó.

"Trời nóng lên rồi, đồ ăn không để lâu được, nấu bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, nhiều nhất là để được bữa, nếu anh ăn không đủ no, em lại nấu chút cho anh.

" Từ Hương Quyên thấy Chu Trình Ninh trở lại, nói với anh.bg-ssp-{height:px}

Ngưu Ngưu dựa vào rào chắn giường vẫn có thể ngồi rất lâu, cô đút ăn cũng thuận tiện không ít.

Người bận rộn nhỏ bé Ngưu Ngưu không có cách nào chuyên tâm ăn cháo bột, lúc chơi đồ chơi của mình còn phân thần ăn cháo bột mẹ đút cho.

"Anh biết rồi Quyên.

" Chu Trình Ninh dẫm lên dép lê lớn của anh vào nhà, nói xong thì lấy quạt hương bồ quạt mát cho Ngưu Ngưu.

Có ba mẹ ở bên hầu hạ, bữa trưa này Ngưu Ngưu ăn còn xem như thư thái.

Đút Ngưu Ngưu ăn trưa xong, Từ Hương Quyên cầm chén muốn đi rửa, thuận tiện dặn dò Chu Trình Ninh, "A Ninh, anh bế Ngưu Ngưu lên giường lớn, con nó còn phải chơi trong chốc lát mới có thể ngủ trưa.

"

Chu Trình Ninh theo lời bế Ngưu Ngưu lên giường lớn, chờ vợ đi ra ngoài rồi mới nói chuyện với Ngưu Ngưu, "Chẳng biết thông cảm mẹ tí nào, còn cần người lớn bồi chơi, chính mình không biết ngủ sao?"

Chê trách Ngưu Ngưu đương nhiên tốt nhất là làm sau lưng vợ, trước mặt Ngưu Ngưu, dù sao Ngưu Ngưu không biết nói.

Ngưu Ngưu không để ý tới ba, mà chuyên tâm chơi đồ chơi, nhóc không để ý ba, không đại biểu ba sẽ không tiếp tục chê trách.

Chu Trình Ninh nói rất nhiều, nghe được động tĩnh bên ngoài mới tắt tiếng.

Nhiệm vụ bồi bé con chơi liền giao cho mẹ, ba ở bên cạnh quạt gió.

Chờ Ngưu Ngưu ngủ rồi, Chu Trình Ninh lặng lẽ bóp cái túi trong tay lấy ra đưa cho vợ.

"Hửm? Đây là cái gì?" Từ Hương Quyên chưa từng thấy cái túi này.

Ngữ khí Chu Trình Ninh như bình thường ấy, "Quyên, tặng cho em, em có thể xem xem.

"

Từ Hương Quyên mở miệng túi đã gấp lại ra, thấy được vải dệt màu đỏ bên trong.

Giũ ra xem, hình như là cái váy.

Váy??!

Chu Trình Ninh: "Quyên, anh mua cho em, em mặc vào thử xem.

"

Từ Hương Quyên lập tức một lời khó nói hết, váy màu đỏ, cô là đời này hay đời trước thật sự là một lần cũng chưa từng mặc, mặc kệ là nguyên nhân chủ quan hay khách quan.

Làm sao bây giờ? Cô không muốn mặc cái váy này.

Thấy vợ nhìn chằm chằm váy phát ngốc ra, Chu Trình Ninh cho rằng vợ là bị cảm động tới rồi, "Quyên, hôm nay là sinh nhật em, anh mua cái váy này cho em, còn viết thư cho em, miệng anh vụng, ở trước mặt em cứ như nói không ra những lời hay ho vậy đó, liền viết ở trong thư cho em.

"

Từ Hương Quyên: "Lời hay trong thư em cũng không yêu xem.

"

Chu Trình Ninh: "Quyên, vậy anh đọc cho em nghe, em thay váy trước đi.

"

Từ Hương Quyên: "Sao vậy, thế nào cũng phải thay váy mới có thể nghe anh đọc thư à?"

Chu Trình Ninh vội vàng phủ nhận, "Không phải! Quyên, anh không phải ý này.

"

"Em đi thay, được rồi, anh đừng nói nữa, đỡ cho đánh thức Ngưu Ngưu! ! Em thay ở gian ngoài, không cho phép anh ra.

" Từ Hương Quyên ôm váy, lại thuận tay lấy lược với cái gương lớn bằng bàn tay duy nhất trong nhà.

Không biết mặc vào người liệu có giống cái bao tải màu đỏ hay không nữa.

Thật không nên để đàn ông chọn váy.

Từ Hương Quyên đi ra gian ngoài, thuận tiện đóng lại cửa buồng trong.

!

"Hình như cũng không xấu đến vậy.

" Thay váy đỏ, Từ Hương Quyên nhẹ giọng nói thầm.

Váy là tay ngắn, dài đến giữa cẳng chân, còn có dây lưng vải bóp eo, cũng gắn ở trên váy.

Cô điều chỉnh dây lưng, thắt một cái nơ bướm ở sau lưng, thắt nơ bướm cô vẫn là rất thuần thục, cứ việc ở phía sau eo, dùng tay cũng có thể cảm giác ra được phải thắt thế nào.

Mặc cái váy này cô cứ do dự mãi thôi.

Bản thân màu đỏ đã không dễ mặc, chỉ là thắt cái nơ bướm, cô đều do dự nên thắt ở trên bụng hay là thắt ở sau eo, thắt ở bụng tốt xấu là có thể che bụng lại, nhưng thoạt nhìn vẫn là thắt ở sau eo càng hiện vòng eo hơn, hơi hóp bụng chút là nhìn không ra bụng.

Lúc thay quần áo tóc đã rối loạn theo, Từ Hương Quyên liền để mái tóc được tết bím mỗi ngày xõa ra,

Bởi vì tết tóc mỗi ngày, nên mái tóc dài đen bóng vẫn là uốn lượn, có thể miễn cưỡng coi như tóc gợn sóng không rõ ràng.

Cô thì thật không quá muốn tết đuôi sam lắm, nhưng phụ nữ tóc dài trong thôn, dù già hay trẻ đều là tết tóc, dù cho đổi cái kiểu tóc, ấy là cũng lấy bím tóc lót nền.

Từ Hương Quyên soi gương, cảm giác vẫn là xõa tóc đẹp, hẳn là trang điểm, mặc váy đỏ vào có vẻ làm màu môi có chút nhạt nhẽo.

Dép lê đen trên chân phi thường không phù hợp, nhưng nền nhà dơ, chân trần là chắc chắn không được, còn tốt là da trắng, xương quai xanh cũng có, ừm, không tồi, khá xinh đẹp.

Quan niệm của Từ Hương Quyên thay đổi rất mau, thậm chí xoay xoay với biên độ nhỏ ở bên ngoài, tóc dài với làn váy theo đó mà xoay quanh tạo ra gợn sóng nhộn nhạo.

Từ Hương Quyên ở gian ngoài xí xọn, Chu Trình Ninh ở buồng trong dày vò.

Sao một chút động tĩnh cũng không có vậy? Mặc váy không phải rất nhanh sao, sao lại còn chậm hơn vợ lau người hằng ngày vậy?

Muốn anh đi thúc giục là chắc chắn không hiện thực, vợ muốn vào buồng trong lúc nào liền vào lúc đó đi.

Có điều, vì sao lại ở bên ngoài lâu vậy ta? Là bởi vì váy khó mặc sao?

Nhớ rõ lúc giặt váy hình như có giặt phải dây lưng, ngày thường dùng dây thừng buộc quần, Chu Trình Ninh tuy không hiểu vì sao váy phải có dây lưng, nhưng biết sơ sơ ấy là không khác với dây thừng buộc quần là mấy nhỉ?

Lại có lẽ váy với quần không giống nhau, vợ không biết mặc thế nào.

Vợ không biết mặc, anh cũng không biết mặc thế nào á, có cần hỏi vợ có cần hay không nhỉ?

Rốt cuộc thì nhiều người sức lớn, luôn có thể nghĩ ra cách mặc váy.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio