Ông nội qua đời cũng là người trong thôn bên kia báo cho chồng cô.
Cô nhớ rõ lúc ấy chồng cô mất hồn mất vía hồi lâu, buổi tối ngồi một mình trong sân nuôi muỗi.
Anh hẳn là muốn trở về.
Sau khi kết hôn, cô cũng không phải chưa từng gặp ba mẹ A Ninh, ba mẹ anh chẳng phải thứ tốt lành, em trai em gái càng không phải thứ tốt, thế mà muốn hút máu, bị cô mắng đi rồi.
Muốn tiền? Được thôi, con trai ông ăn của tôi ở của tôi, trả nợ lại cho tôi trước!
Có mấy kẻ thật sự không thể giảng đạo lý, người ta nghe không hiểu, phải so ngang ngược, cái vụ ba mẹ anh ấy đã tới, buổi tối cô nói với anh, cũng không nói rõ đâu, nhưng chính anh đã có thể minh bạch, cô không muốn qua lại với bên kia.
Cô hỏi Chu Trình Ninh, biết chuyện anh tồn tiền chưa từng nói với ba mẹ, cho nên cô liền biếm ông chồng mình rằng anh ở rể một phen, mắng bảo họ trả tiền, mắng bọn họ chạy rồi.
Sau khi bị mắng thì không dám tới nữa, ý tứ của bọn họ là bảo con cả nuôi ba mẹ ông nội, sau đó còn phải ra tiền cung cấp em út học hành.
Học hành cái rắm! Đừng tưởng rằng cô không biết, đứa nào đứa nấy chơi bời lêu lổng, còn đòi tiền của anh cả, nằm mơ!
Tiền không có! Không bắt mấy người cho tiền lễ hỏi đã hay rồi, còn da mặt dày tới đây, lăn con bê!
Từ Hương Quyên bị gọi là người đàn bà đanh đá, cũng không phải chỉ có hư danh không thôi.
Nghĩ đến người nhà này không cho chồng cô ở Hoa Đô, chắc là cảm thấy Hoa Đô với bọn họ mà nói, quá xa xôi, xa xôi đến không cách nào khống chế được.
Cũng còn hên ông chồng cô có chút lòng dạ, còn tồn tiền, chứ kẻ bất lực bị trong nhà hút máu, cô mới không cần.
Biết ý nghĩa của Hoa Đại, vào lúc những người phụ nữ khác khen con trai con gái cô có tiền đồ đó, Từ Hương Quyên sẽ rất mịt mờ mà thổi ông chồng nhà mình một chút, "Không có không có, người ba đã đi của bọn nó còn tốt nghiệp Hoa Đại đó, bọn nhỏ không bằng ba."
Đám phụ nữ thổi phồng cô đều nhận hết đó, tuy không phải khen cô, nhưng khen chồng con gái con trai cô, cũng có thể làm cô lâng lâng.
Qua Qua trở về trong phòng, bò lên giường dưới sự trợ giúp của Từ Hương Quyên, "Ba hỏi con, mẹ tốt muốn đi đâu."
"Con nói thế nào?"
"Con nói mẹ tốt muốn đi vào thành, dẫn Qua Qua đi vào thành mua xe xe."
Con gái bắt đầu từ khi có thể nói cũng đã rất lắm lời, cô cũng không cảm thấy cổ quái chỗ nào, "Qua Qua mau mau ngủ, Ngưu Ngưu cũng ngủ rồi."
Không biết thuộc tính tiểu gián điệp của con gái, Chu Trình Ninh tắm táp xong trở lại trong phòng, mất hồn mất vía.
"Tờ giấy này ngày mai anh mang cho thợ mộc Trần, hỏi chút xem ông ấy có thể làm ra hay không, làm ra thì một cái bao nhiêu tiền."
Thợ mộc Trần còn rất nổi tiếng ở trấn trên, cũng xem như một người thực tế có lương tâm, sẽ không ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu của mi.
Nhận lấy giấy vợ đưa cho cất kỹ, Chu Trình Ninh muốn nói lại thôi, nhưng vẫn là bò lên giường trước.
Anh ngủ ở bên trong cùng, vợ ngại anh một đại nam nhân chân tay vụng về, bắt ngủ bên trong, đừng có làm trở ngại cô chăm con.
Từ Hương Quyên bó kỹ đại đoàn kết đậy kín trong bình gốm, bình gốm đều để trong hầm ngầm, tiền lẻ thì sẽ gói trong khăn tay.
Như tệ tiền lương mỗi tháng của chồng cô, cô sẽ lấy tệ để riêng cho chi tiêu, thì liền cất trong bình gốm, giấu rất là bí ẩn, trong nhà chỉ mình cô biết.
Tuy rằng có cái cách nói là, đàn ông có tiền liền đồi bại, nhưng nghèo túng, mồng tơi cũng không có mà rớt thì cũng không được hay.
Lấy ra tờ tiền giấy tệ từ cái khăn tay gói tiền lẻ, Từ Hương Quyên đưa cho ông chồng nhà mình.
Chu Trình Ninh không biết là có ý gì, nhưng vẫn là nhận lấy, "Ngày mai muốn mua nước tương với muối sao?"
Ngày thường thật sự chỉ có khi lấy tiền lương mới đụng tới tiền, khi khác đều cho vợ quản, trước đó ngay cả mua nước tương cũng chưa từng mua, vợ không yên lòng anh, cảm thấy anh là người thành thật sẽ bị hố.
"Cho anh tiêu vặt, tháng tệ, chờ về sau tăng lương rồi, tiêu vặt của anh cũng sẽ theo đó mà tăng một chút, ở nhà có ăn có uống, tệ đã đủ cho chi tiêu thường ngày, về sau có chỗ nào tiêu tiền, nói lý do rõ ràng, nếu hợp tình hợp lý, em cũng sẽ cho anh."
Chu Trình Ninh đã không nghe được câu nói kế tiếp, bị tiêu vặt dọa kinh rồi, sắc mặt trắng bệch, "Quyên, anh muốn tối nay chúng ta nói chuyện đàng hoàng."
"Nói chuyện gì?" Vợ chồng nói chuyện không ở trên bàn cơm thì chính là trong ổ chăn, Từ Hương Quyên dùng lược gỗ chải suôn tóc rồi liền chui vào trong ổ chăn Chu Trình Ninh trước, nhẹ giọng hỏi.
Không thể lớn tiếng, con gái ngủ rồi thì không sao, tỉnh rồi mà nghe thấy lời, chính là sẽ học vẹt theo.
Chồng cô dáng cao chân dài, chiều cao của cô cũng mới đến vị trí bả vai của chồng thôi, chăn lớn tất nhiên là cho chồng cô, chờ mùa đông thay cái chăn bông lớn cho anh, chăn bông lớn cho một nhà bốn miệng cùng đắp thì liền nhỏ, nhưng một người thì đủ rồi.bg-ssp-{height:px}
Trên người chồng cô không có mùi thối, mỗi ngày đều sẽ dọn dẹp chính mình đến chỉnh tề, vào ổ chăn đã ngửi thấy hơi thở nam tính sạch sẽ, cô muốn biết anh có gì muốn nói.
"Quyên, có phải em không cần anh nữa mới đối tốt với anh như vậy không? Anh không cần tiêu vặt, em đừng đối tốt với anh, về sau anh cũng ăn ít chút, không lãng phí lương thực trong nhà." Lời nói trong ổ chăn vợ chồng đều rất nhỏ giọng, Chu Trình Ninh ôm vợ vào trong lòng, vừa ồm ồm lại nhỏ giọng.
Ngay cả tiêu vặt cũng có, Chu Trình Ninh mới ý thức được tình thế nghiêm trọng.
Từ Hương Quyên dở khóc dở cười, ông chồng cô lúc này so với trẻ con còn trẻ con hơn.
Chẳng qua cô đột nhiên như vậy, cũng không trách chồng cô sợ hãi, ngay cả mẹ cô lúc chiều cũng có lặng lẽ hỏi cô, có phải mua xe đạp chuẩn bị trốn chạy hay không.
Chạy gì chứ hả, người nào người nấy đều không tin cô có thể làm người tốt đúng không?
"Không có không cần anh, về sau anh muốn ăn liền ăn cho đã, đừng để đói chính mình, em là chiều hôm qua có nằm mơ, mơ thấy thần tài bảo em đối tốt với anh vào, nói là đối tốt với anh, về sau em liền trải qua được ngày lành, vì ngày lành của em, liền đối tốt với anh chút."
Nói nằm mơ còn tương đối đáng tin, dễ làm người ta tin tưởng, lại còn phải nói là giấc mơ "ích kỷ" nữa.
Quả nhiên, Chu Trình Ninh tin, "Mơ đều không phải thật......!Về sau anh sẽ để em với con được có ngày lành......!Vậy vì sao em lại muốn đi vào thành?"
"Mua xe đạp đó, có điều phải chờ chút." Ngày mai cô mới viết thư gửi anh cả, này đây lấy được phiếu thế nào cũng phải tới đầu tháng sau mới được.
"Đến lúc đó anh đi với em, anh bế Qua Qua cho." Chu Trình Ninh vì biểu hiện chính mình còn hữu dụng, xách cả Qua Qua ra.
"Ừ, được, còn có chuyện gì sao?"
"Anh không cần tiêu vặt, trong nhà có cơm cho anh ăn.".
Truyện Mạt Thế
Thật đúng là hiếm lạ, thì ra chồng cô là người cho tiền cũng không cần.
"Cho anh tiền anh còn không vui? Em cho Qua Qua một phân tiền con bé cũng có thể tung ta tung tăng đi mua kẹo ăn, về sau con lớn rồi, Qua Qua với Ngưu Ngưu hỏi em đòi tiền em không cho, anh có thể cho tụi nó, nhưng anh phải biết, không thể cái gì cũng cho, đặc biệt là Qua Qua, con bé muốn ăn kẹo anh nửa tháng chỉ có thể cho phân tiền đi mua kẹo."
Ngưu Ngưu sau khi lớn tính tình y như ba nó, đều an an tĩnh tĩnh, không giống con gái cô, khi còn nhỏ là cái loa nhỏ, lớn lên chút là pháo đốt nhỏ, lại lớn lên chút nữa......!Thôi khỏi nói khỏi nói.
Lời này của Từ Hương Quyên mở ra ý nghĩ mới cho Chu Trình Ninh, nhận lấy tệ.
"A Ninh, anh là chồng em, là ba của con nó, về sau đừng cảm thấy em đối tốt với anh là có ý xấu, thân thể anh không thoải mái hay khó chịu đều phải nói với em, đừng có gạt em, giấu thành bệnh nặng tốn cả đống tiền em sẽ không bỏ qua cho anh đâu."
"Anh biết...!Quyên vẫn luôn đối với anh rất tốt."
"Đừng có quên nói chuyện làm giường với thợ mộc Trần."
"Sẽ không quên."
Thấy không có gì nữa, Từ Hương Quyên đẩy đẩy cánh tay vẫn luôn phủ trên lưng cô, "Em đi ngủ."
Chu Trình Ninh mới phản ứng lại rồi buông Từ Hương Quyên ra, "À à, rồi."
...!
Tối hôm qua hai vợ chồng thổ lộ tình cảm, sáng sớm Chu Trình Ninh mang theo màn thầu với gà cay tối qua về lại trường, cũng không giải thích với các đồng nghiệp, giữa trưa lúc ăn cơm cho bọn họ mỗi anh một cái màn thầu.
"Màn thầu con thỏ là con gái tôi đưa cho tôi, tôi liền không chia cho các cậu." Chu Trình Ninh nói xong thì cắn mất cái đầu thỏ.
Buổi sáng vợ xếp màn thầu cho anh, dứt khoát xếp một cái túi luôn, bên trong còn nhét quả dưa chuột cho anh gặm, màn thầu con thỏ thì thật là Qua Qua cho ba mang đi, một con thỏ thỏ cuối cùng, cho ba ba.
Hôm nay cho màn thầu rồi liền không cho thịt, tối hôm qua anh ăn không ít, hôm nay cũng không nhiều lắm.
Màn thầu là lạnh, nếu mà không thêm đường hoặc chỉ bỏ thêm một chút đường thì nếm không ra vị ngọt của màn thầu, lạnh cũng chỉ có thể lấy lấp bụng, lần này vừa ăn là có thể cảm giác ra là màn thầu ngọt, lạnh cũng là mỹ vị.
Ba anh thầy nhìn thầy Chu ăn thịt trong hộp, đều cảm thấy chắc chắn là ngon, dầu cay, làm người ta muốn ăn.
Tuy màu dưa chuột với ớt cay cả đêm xuống đều bị ảm đi, sắc hương vị, tuy sắc chẳng ra gì, nhưng mùi hương thì đều vẫn còn, nhìn thầy Chu ăn, môi đều đỏ chót, vẫn là không ngừng đũa được, chắc chắn là ngon.
Mặc kệ vợ thầy Chu là thế nào, không thể không nói, gần nhất thầy Chu sống thật sự dễ chịu.
bữa liên tục đều có thịt, còn có cơm tẻ màn thầu ngọt, bà xã thầy Chu xem như có chút lương tâm, không có đen quá, chỉ xem có thể tốt được mấy ngày..