Cô Vợ Câm Của Tôi

chương 39: không xin lỗi sao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi chiều, ánh mặt trời nóng rực chiếu thẳng xuống mặt đất, nhiệt độ cũng vô cùng cao.

Thư Tấn vừa tắm cho Lệ Đằng xong, mặc tã sạch vào, cậu nhóc cảm thấy thoải mái, bò tới bò lui trên giường, không an phận chút nào.

Cô tốn sức một lúc lâu mới có thể bắt được cậu nhóc trở lại, mặc áo phông và quần đùi hình siêu nhân cho cậu nhóc rồi ôm xuống lầu.

Vừa hay Hàn Phương Lộ đi tới, Lệ Đằng vừa nhìn thấy cô ta giơ bàn tay nhỏ bé lên ra hiệu muốn ôm.

Đứa trẻ này có quan hệ không tệ với Hàn Phương Lộ, tuy còn rất nhỏ nhưng đã biết nhìn người rồi.

“Wow, nhóc Bé Đằng giống như một siêu nhân nhỏ vậy, thật giỏi quá đi!” Hàn Phương Lộ chạy đến ôm lấy và hôn lên má cậu nhóc một cách trìu mến.

Sau đó, cô ta ngồi xuống và nói: “Buổi chiều có một buổi tụ họp, Thư Tấn có muốn đi với tôi không?"

Tụ họp?

Thư Tấn giật mình, hiển nhiên là không hiểu ý tứ trong đó.

"Chính là những người phụ nữ trong vòng tròn này tụ tập lại với nhau. Họ đều là những phụ nữ trẻ đã có gia đình, hoặc là những cô gái xinh đẹp. Mọi người ngồi trò chuyện cùng nhau, ăn gì đó, chỉ vậy thôi." Hàn Phương Lộ giải thích.

Cô hiểu rồi, trước đây cũng có rất nhiều cuộc tụ họp như vậy, nhưng lần nào cũng đều là Thư Kha thay mặt Thư thị tham dự.

"Cùng nhau đi đi! Thân phận của Thư Tấn là thích hợp nhất!" Hàn Phương Lộ rất nhiệt tình, nắm lấy tay cô một cách tự nhiên.

Thư Tấn hơi kháng cự, cô không thích những cuộc gặp gỡ như vậy.

Suy cho cùng, bản thân cô là một người câm, cũng không thể nói chuyện, nếu đi, sẽ chỉ nhận những lời chế giễu của người khác mà thôi!

Có lẽ cảm nhận được sự khó xử của cô, Hàn Phương Lộ khẽ cười nói: "Không sao, có tôi ở cạnh cô, không ai dám nói gì cô đâu! Hơn nữa Thư Tấn cũng là vợ của Chấn Nam, là đối tượng mà tất cả phụ nữ đều ngưỡng mộ muốn dựa dẫm!”

Ngưỡng mộ muốn dựa dẫm...

Dùng những từ này ở trên người cô, Thư Tấn càng cảm thấy khó chịu.

Tuy nhiên, Hàn Phương Lộ lại cực kỳ nhiệt tình, sau nhiều lần mời, Thư Tấn không thể từ chối mãi được, cô liếc nhìn Lệ Đằng đang chơi xe trên ghế sofa, dùng thủ ngữ nói: “Tôi phải chăm sóc cho Bé Đằng. Tôi thực sự xin lỗi, cô Hàn tự mình…”

Khi cô sắp dùng thủ ngữ nói xong thì bị cắt ngang bởi một giọng nói——

“Phương Lộ đã nói như vậy thì cô đi đi!”

Thư Tấn giật mình, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tưởng Chi Châu đang bước vào.

Bà ta đến thăm cháu trai mình thì tình cờ nghe được những gì Hàn Phương Lộ nói.

Tưởng Chi Châu thay giày, bước đến chỗ Lệ Đằng: “Bảo bối, đến đây nào, để bà nội xem xem...”

Bà ta rất thích Lệ Đằng, vô cùng cưng chiều đứa trẻ này.

Ôm Bé Đằng trong tay, Tưởng Chi Châu lại nói: “Dù gì cô cũng là mợ chủ của nhà họ Lệ, những buổi gặp mặt như thế này sao có thể không đến chứ? Bé Đằng có tôi chăm sóc rồi! Cô đi với Phương Lộ đi!”

Hàn Phương Lộ cũng cười nói: "Đúng vậy, có tôi ở đây, Thư Tấn, cô đừng lo lắng, tôi sẽ không để người khác bắt nạt cô đâu!"

Thư Tấn hơi ngượng ngùng, mẹ chồng cũng đã nói vậy, làm sao có thể phản bác được?

Cắn răng lên lầu thay quần áo, sau đó theo Hàn Phương Lộ đi ra ngoài.

Địa điểm là làng nghỉ dưỡng ở ngoại ô, có tên là Dưỡng sinh hội quán.

Bất động sản thuộc sở hữu của nhà họ Lục, người thừa kế là Lục Trạch Bắc, là bạn tốt của Lệ Chấn Nam, khi quản lý câu lạc bộ nghe tin Thư Tấn tới, đương nhiên tự mình ra nghênh đón.

Lúc nhìn thấy Hàn Phương Lộ, anh ta cũng nói: “Cô Hàn cũng đến rồi à, thật khiến cho hội quán của chúng tôi rực rỡ phát sáng!”

Những câu nói khách sáo thế này chính là để lại mặt mũi cho Lệ Chấn Nam.

Nhưng ngược lại khiến cho không ít tiểu thư danh giá hơi đố kị, ánh mắt tràn ngập ghen tị quét về phía hai người họ, không cần nhìn cũng biết oán càng thêm oán.

Sau khi vào phòng riêng, theo nguyên tắc tụ ba tụ năm lại với nhau, ăn mặc sang trọng và lộng lẫy, uống rượu vang xa xỉ, tất cả phụ nữ đều tụ tập lại tán gẫu.

Sự xuất hiện của Thư Tấn khiến mọi người bất ngờ.

Trong đám đông, cô cũng nhìn thấy bóng dáng Thư Kha.

Hai chị em gặp lại nhau, một người mặt mũi thanh tú, cao nhã quý phái, người còn lại trang điểm đậm, quyến rũ điềm đạm.

Thư Kha không ngờ lại thấy Thư Tấn ở đây, đôi lông mày lập tức nhíu chặt lại, nhưng sau đó, cô ta nở một nụ cười và nói: “Ngọn gió nào thổi em gái tôi đến đây vậy!”

Lời nói vừa dứt, Thư Kha lại quét tới Hàn Phương Lộ, chế nhạo nói: “Bạn gái cũ cùng đương nhiệm đi chung với nhau, bây giờ đang lưu hành loại này sao?”

Một câu nói, đã phá vỡ mối quan hệ giữa nhiều người.

Mười mấy người phụ nữ ngồi cạnh nhau, tầm mắt lập tức giao nhau, bầu không khi cũng trở nên khó xử.

Thư Tấn rũ mắt, không muốn để ý đến Thư Kha, nhưng Hàn Phương Lộ thì khác.

Cô ta đón lấy ánh mắt của Thư Kha, trong mắt lóe lên vẻ ranh mãnh: “Còn cô thì sao?”

Hàn Phương Lộ cố ý thở dài, đôi mắt hạnh nhướng lên, tiếp tục nói: "Nghe nói cô Thư Kha vẫn luôn thầm thương trộm nhớ ai đó, liếc mắt đưa tình các kiểu, nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ là sự phớt lờ của đối phương, phải không?”

Cô ta cố tình cho Thư Kha mặt mũi nên không nhắc đến cái tên Lệ Chấn Nam.

Nhưng cho dù không đề cập tới, tất cả mọi người ở trong này làm sao có thể không biết chuyện Thư Kha thích Lệ Chấn Nam chứ?

Dăm ba câu của Hàn Phương Lộ đã chọc vào điểm đau của Thư Kha, cô ta ngay lập tức đứng dậy, cầm lấy ly rượu trong tay của mình, hất về phía Hàn Phương Lộ và Thư Tấn.

Tốc độ rất nhanh, Hàn Phương Lộ cảm nhận được mà lùi về phía sau, nhưng Thư Tấn lại không may mắn, cả một ly rượu đỏ đã đổ trên ngực cô.

Những người xung quanh lần lượt đứng dậy, vài tiếng cảm thán vang lên.

Thư Kha thấy vậy, giống như muốn vung tay bỏ đi, nhưng lại bị Hàn Phương Lộ kéo lại: “Hất rượu xong rồi rời đi? Thư Kha, không phải nên xin lỗi sao?”

“Xin lỗi? Xin lỗi ai?” Thư Kha độc đoán, thái độ hơi cay nghiệt.

Cô ta liếc mắt nhìn Thư Tấn, hôm nay cô tình cờ mặc váy trắng, trên người đổ rượu đỏ giống như máu, dáng vẻ hơi chật vật.

Hàn Phương Lộ nhướng mày: “Cô dùng thái độ gì đó? Đương nhiên là xin lỗi Thư Tấn!”

“Phải không?” Thư Kha chế nhạo, tiến lên một bước, tiến lại gần Thư Tấn, đột ngột nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, móng tay sắc nhọn cắm sâu vào da thịt, lông mày cô cau lại vì đau.

“Tôi có cần xin lỗi em không? Em gái?” Thư Kha cố ý tăng âm lượng, nhìn có vẻ hòa nhã, nhưng thực chất lại đầy vẻ uy hiếp.

Sức mạnh của Thư Kha quá lớn khiến cổ tay Thư Tấn đau nhức, đối mặt với ánh mắt khiêu khích của cô ta, trong lòng Thư Tấn càng thêm tức giận.

Giây tiếp theo, cô dùng tất cả sức lực của mình đẩy ngã Thư Kha.

Tuy cô không thể nói chuyện nhưng không có nghĩa là một quả hồng mềm và có thể tùy ý bắt nạt!

Thư Kha không ngờ cô sẽ phản kích lại, càng thêm tức giận: “Mày...”

Nhưng lời nói đã bị Hàn Phương Lộ cắt ngang: “Nếu làm sai thì phải xin lỗi chứ. Nhà họ Thư không có phép tắc như vậy sao?”

Thư Kha bị chèn ép từ hai bên, trong lúc nhất thời rơi vào tình thế khó xử.

Không thể xuống nước được.

Với tính khí của cô ta, làm sao có thể nhỏ giọng xin lỗi được chứ.

Bên cạnh có không ít người khuyên can, đủ các loại giải thích, thay Thư Kha giảng hòa.

Sự tức giận của Hàn Phương Lộ dần dần biến mất, lúc này cô ta chỉ có thể tạm thời từ bỏ, cùng Thư Tấn đi vào phòng tắm để xử lý vết rượu trên quần áo.

Thật trùng hợp, hai cô gái trẻ đang rửa tay bên trong, mà nội dung cuộc trò chuyện vô tình lọt vào tai Hàn Phương Lộ——

“Thủ đoạn của Thư Kha cao thật! Lần trước rủ chúng ta gài bẫy, nói Hàn Phương Lộ bị giang mai, cố ý để cho Thư Tấn nghe thấy, quả nhiên, bọn họ đều trúng kế! Đây gọi là một mũi tên trúng hai đích!”

"Đúng vậy, chị Kha thật lợi hại!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio