Đêm hôm nay Bạch Tư Vũ ngủ rất ngon,có vẻ như mấy tháng qua tinh thần căng như dây đàn.
Sợ hãi luôn vây quanh nên cô chưa bao giờ có được giấc ngủ sâu nào cả.
.
Như trút được hết gánh nặng, cả thể xác lẫn tâm hồn vô cùng nhẹ nhõm.
Bạch Tư Vũ ngoan ngoãn nằm trong lòng Lục Hạo say giấc đến sáng.
.
Lúc cô tỉnh dậy, bàn tay quơ quàng tìm người để ôm nhưng không có ai.
.
Bạch Tư Vũ hơi hốt hoảng cô mở choàng mắt tìm kiếm xung quanh.
.
Nhưng khi chắc chắn đây là căn phòng của Lục Hạo tại Trịnh Gia, trái tim Bạch Tư Vũ mới yên ổn trở lại.
.
Cô xuống giường nhìn chiếc váy bằng lụa màu trắng sữa được ủi phẳng lì treo ở cửa tủ quần áo.
Khóe miệng Bạch Tư Vũ cong lên, cô vội vào phòng tắm vệ sinh, rồi nhanh chóng thay chiếc váy đã được chuẩn bị sẵn, nhìn mình trong kính rực rỡ như ánh nắng mặt trời.
.
Bạch Tư Vũ mới đi xuống lầu, hơi ngại ngùng không biết tìm Lục Hạo ở đâu,như cô dâu nhỏ dè dặt do cô dậy khá trễ,trên mặt là một mảnh hồng hơi xấu hổ.
.
Lúc ngay khúc cua cầu thang có nghe tiếng nói chuyện, dường như có khách đến thì phải.
.
Bạch Tư Vũ hơi chần chờ không biết có nên xuống hay không, cô bước vài bước ở góc cua, đưa mắt nhìn bên dưới rất rõ.
Cô thấy Lục Hạo cùng ba mẹ của anh đang ngồi nói chuyện với một cô gái.
.
Cô gái ấy chỉ cần nhìn sơ qua Bạch Tư Vũ liền nhận ra, chính là nữ bác sĩ Khiết Lam.
.
Nhắc đến , Bạch Tư Vũ mới nhớ ra cô xém tý nữa quên mất cô gái này, cũng quên hỏi Lục Hạo về mối quan hệ của bọn họ.
.
- Cô Diệp.
.
Một người giúp việc đi xuống lầu,mắt thấy Bạch Tư Vũ ở cầu thang,có vẻ hơi ngạc nhiên.
Nên chỉ thuận miệng chào hỏi,không ngờ tiếng chào của cô ta quá lớn làm mọi người dưới lầu đều nghe thấy.
.
Lục Hạo ngẩn đầu thu về hình ảnh của Bạch Tư Vũ thật xinh đẹp trong chiếc đầm trắng.
Đầu hơi cúi nhẹ dĩ nhiên là đang ngại ngùng.
.
- Ôi, Tiểu Đan con dậy rồi sao? xuống đây.
.
xuống đây với dì nào.
.
Tuyết Thu vui vẻ lên tiếng.
.
Bạch Tư Vũ bối rối không thôi, nhẹ nhàng bước xuống đi đến phòng khách , cô nhìn qua Lục Hạo.
.
Rồi ngại ngùng nói với hai người lớn.
.
- Cháu xin lỗi đã dậy trễ ạ.
.
- Con bé này có gì mà xinh lỗi, mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi, không đi học thì dậy sớm làm gì.
.
Tuyết Thu cười khẽ, ánh mắt của người mẹ rõ ràng cưng chiều con gái.
.
Lục Hạo giơ tay nắm bàn tay nhỏ rồi kéo nhẹ cô ngồi xuống bên cạnh.
Mặc mọi người có mặt anh hôn nhẹ lên mặt cô.
.
- Em đói chưa?
Bạch Tư Vũ lắc đầu rồi gật đầu đổi lại tiếng cười trầm thấp của Tuyết Thu và Trịnh Uy.
.
Hai ông bà thầm than thở cô bé này thật là đáng yêu.
Haiz.
.
Hỏi sao con trai hai người không say mê ra mặt thế này.
.
Thật ra mà nói từ thời học trung học,Lục Hạo đã nhận được sự theo đuổi của rất nhiều bạn nữ.
Đến khi sau này anh cứ đắm chìm trong công việc , nhiều lúc Tuyết Thu cứ ngỡ kiếp này bà còn khó có cháu mà bồng bế.
.
Huống gì dám nghĩ đến cảnh tượng sẽ có một ngày Lục Hạo lại yêu đương.
Còn lựa ngay cô bé nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi, ân cần chiều chuộng thế này,thật quá sự tưởng tượng của hai vợ chồng bà rồi.
.
Bạch Tư Vũ phát hiện Lam Khiết cũng đang nhìn mình, cô khẽ gật đầu.
.
- Bác sĩ Lam.
.
Lam Khiết mỉm cười.
.
- Ừm,sắc mặt của cô hôm nay hồng hào hơn rồi.
Rồi quay sang nói với Lục Hạo.
- Anh luôn biết cách chăm sóc tốt cho người khác đấy.
.
Nhìn cử chỉ hai người vô cùng tự nhiên, dường như thói quen đã ăn sâu, Lục Hạo còn đưa tay xoa đầu cô ta.
.
- Vào ăn sáng chung không?
Sắc mặt Bạch Tư Vũ tái đi,cử chỉ cưng chiều này từ xưa giờ chỉ thuộc một mình cô.
.
Lục Hạo chưa bao giờ thân mật hay có cử chỉ không an phận nào với bất cứ cô gái khác từ lúc cô và anh bên cạnh nhau.
.
Mà Bạch Tư Vũ tinh mắt phát hiện cử chỉ hai người vô cùng tự nhiên và ăn ý.
.
Khiết Lam cũng không từ chối cùng đứng lên.
.
- Được.
.
Tuyết Thu và Trịnh Uy cũng rất quen mắt với cử chỉ tự nhiên của hai người này.
Tuyết Thu nói với Bạch Tư Vũ.
- Ba đứa vào ăn sáng đi, dì và chú ăn trước rồi.
- Dạ.
.
Lục Hạo đứng dậy nắm tay Bạch Tư Vũ, anh nhạy bén phát hiện sắc mặt cô không đúng lắm.
Nhưng lúc này điện thoại anh lại reo lên.
.
Lục Hạo nhìn qua dãy số.
.
- Em với Khiết Lam vào trước đi, anh nghe điện thoại sẽ vào sau.
.
Bạch Tư Vũ gật đầu, trong lòng buồn bã đi vào bàn ăn.
.
Phải nói nơi ở của Trịnh Gia quá lớn, là phòng ăn có thể bằng một căn phòng khách bên ngoài.
Tất cả đều theo phong cách truyền thống,màu nâu trầm của gỗ vừa ấm áp vừa sang trọng.
.
Khiết Lam cầm ly sữa uống một ngụm, đôi mắt quan sát Bạch Tư Vũ đang cúi đầu ăn phần ăn của mình.
Cô ta hỏi.
.
- Nhã Đan cô có bao giờ hỏi Trịnh Dương về mối quan hệ của Tôi và anh ấy bao giờ chưa?
Bàn tay cầm nĩa của Bạch Tư Vũ khựng lại,cô ngẩng đầu nhìn khiết Lam mấy giấy, cô không tỏa ra cảm xúc gì đặc biệt chỉ khẽ lắc đầu.
.
- Không có, mà thật ra tôi không quan tâm cho lắm.
Khiết Lam nhún vai nhếch môi trào phùng,trong lòng thầm nghĩ Bạch Tư Vũ tuổi đời còn khá trẻ nhưng cốt cách thì quả không thể xem thường.
.
Điềm nhiên mà tĩnh lặng,cô gái này nhìn vẻ mong manh dịu dàng như thế.
Không biết khi nổi giận lên sẽ như thế nào nhỉ.
.
?
Khiết Lam xiên một miếng thịt bỏ vào miệng, thơ ờ như vô tình nói đến.
.
- Thật ra cũng đã là quá khứ, nếu năm ấy không xảy ra biến cố, chắc bây giờ chúng tôi đã là vợ chồng với nhau rồi.
Tay cầm nĩa của Bạch Tư Vũ run rẩy, đôi môi xinh đẹp mím chặt, ngước nhìn Khiết Lam.
.
Mà khi chạm đến, ánh mắt xinh đẹp của Bạch Tư Vũ bỗng trở nên lạnh lẽo , Khiết Lam bỗng thấy rùng mình.
Đúng lúc Lục Hạo đang đi vào , Khiết Lam đứng dậy.
.
- Em có việc quan trọng xử lý, chúc hai người ăn sáng vui vẻ.
Lục Hạo nhìn động tác vội vàng của cô ta có chút làm lạ nhưng chưa kịp hỏi thêm Khiết Lam đã mất dạng.
.
Anh đi đến kéo ghế ngồi bên cạnh Bạch Tư Vũ, Lục Hạo chỉ buộc miệng hỏi.
.
- Khiết Lam có chuyện gì mà vội thế.
.
?
Rồi nhìn qua phần ăn còn chưa ăn hết của cô ta.
.
- Ăn như thế làm sao mà no.
.
Trái tim Bạch Tư Vũ như ai cào cấu, lòng cô lạnh ngắt, nhét đồ ăn vào miệng một chút cảm giác cũng không có, cúi đầu không trả lời anh.
.
Bất giác Lục Hạo cảm thấy có gì đó không đúng, anh đưa tay lau khóe miệng của cô.
.
- Em sao thế,thấy khó chịu ở đâu sao?
- Không có.
.
Chỉ là tình cũ thôi mà,cô hà cớ gì phải khó chịu.
.
Lục Hạo không hỏi tiếp, anh chỉ nói về cuộc gọi lúc vừa rồi.
.
- À.
.
Trác Tư Sở đã tỉnh rồi,cô ta muốn gặp chúng ta.
.
!.
.
.