Chương 134 Diệp Minh Thành cuối cùng cũng bị đưa trở lại lớp học. Bình thường trẻ em mắc chứng tự kỷ phải đặc biệt chú ý, nếu như có thế dõ dành tốt như vậy sẽ không có việc gì. Tuy nhiên, giáo viên này rõ ràng không có tiêu chuẩn giáo viên quốc tế như cô ta vừa nói ở cống trường mẫu giáo. “Em ngồi đây cho cô, đọc cuốn sách này đi, không chạy xung quanh, biết không?” Cô giáo tùy tiện lấy ra một quyển sách mẫu giáo của bọn họ, sau khi đặt ở bàn học nhỏ của Diệp Minh Thành rồi bảo cậu bé đọc toàn bộ quyển sách. Sau đó cô ta đưa những đứa trẻ khác ra ngoài chơi. Đọc toàn bộ cuốn sách này sao? Diệp Minh Thành có chỉ số thông minh cao căn bản khinh thường những thứ đơn giản này. Diệp Minh Thành từ trong túi lấy ra một cái mô hình đồ chơi, vừa chơi đùa vừa đếm vòng đi lại của hai cây kim đồng hồ trên vách tường chờ mommy đến đón cậu bé. Cũng không biết khi nào lại có mấy đứa nhỏ lén lút chạy về. “Các cậu xem, cậu ta cứ nhìn chăm chằm vào đồng hồ, giáo viên yêu cầu cậu ta đọc sách cũng không đọc, cậu ta thực sự là một kẻ ngốc sao?” “Cái này cũng phải hỏi sao? Cậu ta vốn là như vậy mà, cậu xem cậu ta có chỗ nào giống như một đứa trẻ bình thường không?” “Này, đồ ngốc?” Mấy đứa nhỏ này tiến vào, tiến đến trước mặt Diệp Minh Thành cười nhạo. Đặc biệt là một đứa trẻ mập mạp hơn người nhìn thấy Diệp Minh Thành bị bọn họ cười vẫn không có phản ứng, cậu ta càng trực tiếp đi tới trước mặt cậu bé. “Đồ ngốc, sao cậu không nói chuyện? Nhìn xem cậu đang chơi cái gì trong tay vậy?” Cậu ta nhìn thấy Diệp Minh Thành đang chơi đùa với mô hình đồ chơi trong tay không nói lời nào lập tức tới cướp lấy. Diệp Minh Thành cuối cùng cũng có động tĩnh, tính cách cậu bé cô độc đã quen, đối với đồ đạc của mình càng có ý muốn độc chiếm mãnh liệt, ở nhà không có sự cho phép của cậu bé, người khác căn bản cũng không thể chạm vào. Diệp Minh Thành dùng sức giấy dụa không để cho cậu bé mập mạp lấy đi món đồ chơi của mình. Thế nhưng cậu bé mập mạp này nhìn thấy Diệp Minh Thành còn dám không cho mình, tức giận nói: “Thắng ngốc này còn dám không cho tớ, mấy người các cậu mau đi lên đem cậu ta đè lại, đem nó cướp về cho tớ” Sau đó mấy đứa nhỏ này ầm ï đẩy Diệp Minh Thành ngã ngửa ở trên bàn. Diệp Minh Thành đáng thương vốn thân thể không tốt, chỉ một lúc sau cậu bé không còn sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồ chơi của mình bị cướp đi. “Trả lại cho tôi?” “Hả, kẻ ngốc như cậu vẫn còn biết nói chuyện sao, được rồi, trả lại cho cậu cũng được, cậu quỳ trong gian phòng đó đi, quỳ cho đến khi tớ hài lòng thì tớ sẽ trả lại cho cậu?” Thằng nhóc mập mạp này chỉ vào gian phòng nhỏ bên trong bảo Diệp Minh Thành đi vào quỳ xuống.