Chương 143 Sau đó hung hăng mà đánh cho nó một trận nhớ đời “Minh Thành à, lại đây nào, ngoan, đi cùng mẹ về nhà nào” “Cút ra, bà không phải là mẹ của tôi, bà ấy mới là mẹ của tôi” Diệp Minh Thành nhào về hướng Mộc Vân nói, ý đồ muốn đẩy hai tên áo đen này đang đè mẹ ra. Nhưng mà, cậu bé quả nhỏ, bàn tay bé nhỏ đẩy bọn họ không chỉ không giúp được mẹ. Ngược lại, người đó lập tức bắt được cánh tay mảnh khảnh của cậu bé. “Buông ra! Các người buông thẳng bé ra?” Mộc Vân thấy vậy, lập tức vô cùng gấp gáp. Nhưng đám người này sao có thể buông cho cậu bé được chứ, mắt thấy bọn họ còn định thô lỗ với cậu bé thì lúc này thì bên ngoài bỗng nhiên có một người hoang mang hoảng loạn xông vào nói: “Không hay rồi viện trưởng, bên ngoài bỗng nhiên có rất nhiều người đến đây, họ nói đến đón cậu chủ nhỏ tên Diệp Minh Thành?” Cậu chủ nhỏ Diệp Minh Thành? Thoáng chốc, cậu bé đang bị túm chặt kia cũng không biết lấy đâu ra sức lực? Chỉ thấy cậu bé ra sức trốn thoát bàn tay của bọn họ, lập tức nhanh chân chạy ra ngoài kêu lên: “Ba, ba ơi con ở đây này, ba…” Cậu bé thất thanh kêu lớn, trong giọng nói tràn ngập là tiếng khóc nức nở. Tất cả những người trong phòng làm việc đều nghe thấy rõ ràng, lập tức đều đồng loạt đi ra bên ngoài xem sao. Kết quả, bọn họ không thể ngờ rắng, lần này vừa mới đi ra ngoài, khiến bọn họ nhìn thấy một khung cảnh vô cùng chấn động! Đây là trận thế lớn nhất mà ở nhà trẻ xưa nay chưa từng có. Mười mấy chiếc xe việt dã đắt tiền quý giá đang xếp thành hàng dài ngay trước cổng, giống như thể nó là cảnh quay trong một bộ phim bom tấn, mà tám chiếc xe hơi Bently màu đen xếp hàng ở đẳng trước, vừa lái đến nơi này xong, cửa xe được mở ra, bọn họ liền lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao quý bất phàm vô cùng điển trai bước từ trong xe xuống. Cảnh tượng này giống như sự xuất hiện của một vị vua vậy! Người này rốt cuộc là ai thế? Từ trước đến nay, nhà trẻ của bọn họ chưa từng nhìn thấy phụ huynh nào có cảnh tượng hùng dũng đến như vậy. Tất cả mọi người đều bị dọa đến ngây ra! “Ba, cuối cùng ba cũng tới rồi, bọn họ đánh con, còn đánh cả mẹ nữa, mẹ còn đang bị bọn họ bắt giữ ở bên trong nữa ba ơi, huhu” Lúc này Diệp Minh Thành đã chạy tới trước mặt ba mình, sau khi nhìn thấy ba rồi, cậu bé liền nhảy bổ đến ôm chặt lấy ba không rời. Cậu bé là đứa trẻ có căn bệnh tự kỷ. Nhưng mà bây giờ, thế nhưng cậu bé lại ôm lấy anh ấm ức gào khóc như vậy. Diệp Sâm ôm cậu bé lên, liếc ánh mắt lạnh lẽo qua khiến cả người thần đều cảm thấy bất giác run rẩy, ngay sau đó, đôi môi mỏng khẽ mở: “Ra tay đi?” “Vâng, tổng giám đốc?”