Chương 151 Đêm đó, thật ra anh nhớ cô “Rất đau sao?” “Không đau!” Mộc Vân đã tức giận, rất có khí phách phủ nhận bản thân rất đau. Nhưng, có ma mới tin! Sau khi người đàn ông chết tiệt này nghe thấy cô nói không đau, trực tiếp nhấc cô ném lên trên bồn rửa tay, sau đó dưới tầm mắt sững sờ của cô, một tay cầm lấy bình thuốc mỡ, một tay nắm lấy cảm cô: “Há miệng ra?” Mộc Vân: “…” Thật sự là một giây, trong đầu cô chỉ cảm thấy có một tiếng nổ ra của một thứ đồ gì đó “ong”, tất cả tư duy đình chỉ vận chuyển, cô liền ở gần anh đến có thể rõ ràng nghe thấy hô hấp của anh, ngoan ngoãn mở miệng của mình ra. Đây vân là lần đầu tiên cô tiếp xúc với anh ở khoảng cách gần như vậy. Cho dù là năm năm trước hay là năm năm sau. Trái tim của Mộc Vân, cuối cùng không thế khống chế được lại loạn lên. Diệp Hạo Thiên vừa bắt đầu lại không có nghĩ nhiều như vậy, anh là thật sự muốn bôi thuốc cho người phụ nữ này, cô quá ngu ngốc rồi, anh còn chưa từng thấy qua người phụ nữ ngu ngốc như vậy. Nhưng, sau khi anh bóp thuốc lên trên đầu ngón tay mình, anh chạm vào đôi môi mềm mại của người phụ nữ này, đột nhiên, một loại cảm giác giống như đã từng quen biết từ trên tay anh truyền đến, anh chợt run sợ, trong đầy vậy mà lại lập tức nghĩ đến đêm tân hôn năm năm trước. Anh là người có trái tìm thuần khiết, không có quá nhiều hứng thú với phụ nữ. Cho nên, năm năm này, người phụ nữ anh từng chạm qua, thực ra cũng chỉ có một mình cô ấy. Anh nhớ rõ, đêm hôm đó bởi vì bị hạ thuốc, rất nhiều chuyện anh đều không nhớ rõ nữa, nhưng liên quan đến người phụ nữ đêm đó bị anh đè trên giường vẫn luôn mạnh mế muốn đó, anh lại nhớ một chút, anh nhớ cô mềm mại giống như một con mèo nhỏ, đặc biệt là môi của cô, giống như là quả đào mật hồng hào mềm mại ngọt ngào, mềm mại óng ánh như vậy, anh đến nay cũng vẫn nhớ hương vị của cô. Màu mắt của Diệp Hạo Thiên trở nên nặng nề, nhìn chằm chăm đôi môi nhợt nhạt nhưng vô cùng ẩm ướt căng bóng dưới đầu ngón tay mình, trong chốc lát, anh vậy mà có loại xung động muốn hôn lên. Anh muốn thử xem, tư vị của cô có phải vẫn giống như năm năm trước không? “Diệp…Hạo Thiên? Anh có ổn…không?” Mộc Vân cũng có chút không thể nhịn được nữa. Cô từ trước đến nay chưa từng dựa vào anh ở khoảng cách gần như vậy, hơi thở ấm nóng của anh phả ở trên mặt cô, một tay anh lại đang nằm cắm của cô. Cô rất nóng, trái tim cũng đập nhanh vô cùng, cô căn bản không dám nhìn vào mắt của anh, bởi vì cô sợ rằng bản thân sẽ bị lại rơi vào đó. Đôi mắt đó, năm năm trước, chính là bởi vì nó, cô mới vạn kiếp bất phục! May mắn, sau khi cô gọi anh một tiếng như vậy, người đàn ông này cũng ổn định lại tinh thần, thế là chỉ nhìn thấy trong khuôn mặt anh tuấn của anh thoáng chốc lóe qua một tỉa không tự nhiên, lập tức, anh đưa thuốc mỡ trên ngón tay bôi xuống nơi khoé miệng của cô, liền thả cô ra. “Người ngu ngốc như cô, làm sao trở thành bác sĩ vậy?” Sau khi thả cô ra, anh bước ra khỏi phòng tắm này, lập tức lại bắt đầu gièm pha.