Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

chương 153

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 153 Không ngờ, khi cô vừa dứt lời người này liền đồng ý: “Được rồi, tình cờ tôi có vài cuốn sách về luật muốn mang qua cho cô. Lần trước cô đã bảo tôi mua nên tôi mang theo nó” Mộc Vân: “…” Chết rồi, cô quên béng mất chuyện này, bây giờ cô bảo anh ta là không ra tòa nữa thì không biết sẽ ra sao? Mộc Vân cuối cùng cũng đưa người đàn ông này về căn nhà trọ mà cô đang thuê. “Thành phố đã vào mùa rét đậm rồi, ngoài trời thực sự rất lạnh, lúc. Mộc Vân mở cửa ra, bởi vì tòa nhà này đã quá cũ, cửa sổ cũ và tường cũng rất mỏng nên sau khi đi vào phòng thay vì cảm giác ấm áp lại càng cảm thấy lạnh lếo hơn. “Xin lỗi, tôi đi nhóm bếp sưởi” Sau khi vừa bước vào, Mộc Vân liền vội vàng đi nhóm lò sưởi. Kiều Thế Khiêm tùy ý đi lại trong căn phòng nhỏ này. Anh ta đến đây lần này mới là lần thứ hai, nhưng không tỏ ra quá xa lạ. “Maris, căn phòng cô đang ở cũ quá rồi nên không thể giữ ấm được, cô có muốn thuê một căn phòng mới không?” “Hả? Không cần đâu, tôi sống ở đây rất tốt, bên cạnh lại có nhà trẻ nữa nên rất tiện lợi” Mộc Vân đang bận nhóm bếp sưởi, lắc đầu từ chối. Đùa cô sao? Cô vất vả lảm mới tìm được một nơi vừa cũ kỹ vừa đổ nát như vậy, nơi này nhất định tên đàn ông chó má đó sẽ không tìm đến được, cớ gì cô lại phải chuyển chỗ khác chứ? Mộc Vân nhóm bếp sưởi xong liền đem bột mì đi vào phòng bếp bận rộn nấu nướng. Nhưng cô không hề biết, trong lúc cô đang mải mê bận rộn trong bếp, người đàn ông kia sau khi rót cho mình ly nước ở ngoài phòng khách đột nhiên thong thả bước tới, anh ta đứng ở cửa phòng bếp, với chút ánh sáng còn sót lại của buổi chiều tối, anh ta chăm chú nhìn cô trong làn nước sương mù đó. Đó là ánh nhìn kiểu gì vậy? Giống như lưu luyến si mê, cũng giống như là một cái nhìn đơn giản, nhưng nếu để ý kỹ, sẽ phát hiện bên trong đó là sức nóng trào dâng giống như sức nóng vừa được nhóm lên bên ngoài phòng khách, thật sự không khỏi khiến lòng người chấn động! “Anh ngồi xuống một lát đi, tôi tranh thủ làm xong trước khi bọn trẻ đi học về, để đến khi chúng về là có sẵn đồ ăn rồi” Có lẽ cảm nhận được sức nóng trong ánh mắt ấy nên Mộc Vân cuối cùng quay đầu nói với anh ta một câu. “Thấy vậy, Kiều Thế Khiêm hơi mất tự nhiên, thu hồi ánh mắt của mình. “Không sao, cô có cần tôi giúp không?” “Không cần đâu, anh cứ ngồi chơi đi” Mộc Vân không chút do dự từ chối, tuy rắng cô biết rõ về người đàn ông này nhưng tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách. Bận rộn trong bếp khoảng hai mươi phút, cuối cùng mì đã sẵn sàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio