Chương 202 Quả nhiên, ngay khi giọng nói vừa phát ra, khuôn mặt tuấn tú như tạc của người đàn ông hừ lạnh: “Chính tôi đã tự nguyện trông coi mấy đứa nhỏ, còn cần cô cảm ơn cái gì chứ?” Mộc Vân nghẹn ngào! “Nhưng vì cô đã tỉnh rồi, vậy nên gọi người nhanh chóng đưa đứa nhỏ này đi” “Gì? Mộc Vân lại lập tức ngấng đầu: “Mang đi? Mang đi đâu?” “Tôi làm sao biết mang đi nơi nào? Cô tự mình đi tìm đàn ông, lại còn mở miệng hỏi tôi?” Diệp Diệp Sâm lại biểu hiện ra biểu cảm cực kỳ căm hận, giọng điệu kinh tởm dường như khiến anh nói thêm một lời, anh cũng sẽ khiến bản thân mình chán ghét! Mộc Vân sợ ngây người… Cho nên, cho tới bây giờ, người đàn ông này còn không biết com gái cũng là của anh?! Anh chỉ nhận ra Ôm Mặc Hi, nhưng anh không nhận ra mình còn có một người con gái nữa?!! Ôm Mộc Vân nhất thời không thể diễn tả thành lời cảm xúc của mình, có điều, cô cảm thấy an tâm Là con trai mình không thể giữ được nữa, nhưng cô vẫn có một đứa con gái nhỏ, đối với cô mà nói cũng an ủi phần nào. “Như thế nào không dám nói? Cô yên tâm đi, chúng ta từ năm năm trước đã không còn có quan hệ gì với nhau nữa rồi. Tôi không có hứng thú với những chuyện lộn xộn của cô. Tôi nói rồi, tôi cũng sẽ không làm gì anh ta cả Một lúc lâu sau, Mộc Vân đưa tay ôm con gái vào lòng, nhẹ giọng nói ngược lại: “Anh ấy chết rồi” Diệp Diệp Sâm: Lại chết rồi? Tại sao cô ấy lại thích người chồng đã chết của mình đến vậy? Ngừng một chút, nhận ra có điều gì đó không ổn, dường như anh đang tự nguyền rủa bản thân, liền ngay lập tức ngậm miệng lại, đứng đó, vẻ mặt u ám, không phát ra bất kì âm thanh nào nữa. Tuy nhiên, khi anh xem lại ảnh của con bé, thậm chí đến ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra, bản thân vốn đã không còn khó chịu nữa. Mấy đứa nhỏ ở lại phòng bệnh chơi một lúc, bởi Diệp Sâm phải đến công ty, vốn tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình sau đó đưa mấy đứa nhỏ về. “Tổng giám đốc Diệp, bệnh nhân vẫn đang hồi phục tốt. Nếu không có chuyện gì xảy ra, hai ngày nữa có thể xuất viện” “Ưm, vậy tốt quá, mẹ có thể xuất viện rồi, mẹ ơi, mẹ có muốn đến sống với chúng con ở Vịnh nước Cạn không? Con kể mẹ nghe, ở đó có những ngôi nhà to lớn lắm, nhưng r: Ngay khi Ninh Dương nghe tin mẹ sẽ xuất viện trong hai ngày nữa, cô bé lập tức vui mừng liền hỏi mẹ về việc sống chung với họ ở Vịnh nước Cạn. Mộc Vân liếc mắt nhìn người đàn ông đứng trong phòng bệnh, lập tức lắc đầu: “Đương nhiên không được, Ninh Dương, nhà chúng ta không phải ở đấy. Hai ngày nay mẹ bị bệnh mới nhờ chú trông nom các con. Đợi khi nào mẹ khỏe hơn, mẹ sẽ dẫn mấy đứa về nhà” Ninh Dương sắc mặt suy sụp: “Vâng ạ” Ôn Mặc Hi nghe vậy lập tức trả lời: “Vâng ạ, hai ngày này con sẽ thu dọn đồ đạc. Khi mẹ xuất viện, chúng ta sẽ cùng nhau trở vê” Đứa con trai này, không hổ là được mẹ nuôi nấng từ nhỏ, mẹ đi đâu cậu đi đấy. Tuy nhiên, khi vừa nói xong, Mộc Vân còn chưa kịp nói gì thêm, đột nhiên người đàn ông trong phòng đang nói chuyện với bác sĩ, liền quét ánh mắt qua đây với vẻ rất khó chịu.