Chương 207 Nhưng người giúp việc lại rất cố chấp, miệng nói Diệp Sâm không kén chọn thức ăn, sau đó vội vàng đi gọi điện thoại. Diệp Diệp Sâm không kén ăn sao? Trong mắt Mộc Vân hiện lên một tia nghỉ ngờ, bởi vì cô nhớ rất rõ ràng trước kia người đàn ông này rất kén chọn, anh thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, cô đều biết rõ ràng. Anh không kén chọn sao? Rõ ràng là kén chọn khiến người ta phát cáu chứ sao không? Mộc Vân Cuối cùng chỉ có thế để mặc chị Vương đi, sau đó vội vàng thu dọn một chút, cô bưng mấy cái bánh bao đã hấp xong lên lầu. “Minh Thành, Minh Thành, mẹ đã làm bánh bao xong rồi, mau ra ngoài nếm thử đi” Bởi vì ý ban đầu Diệp Minh Thành nói muốn ăn bánh bao nên cô mới làm. Mộc Vân làm xong lập tức mang lên đi thẳng tới phòng con trai cả muốn cho cậu bé nếm thử trước. Nhưng khi cô mở cửa phòng… “Mặc Hi? Ninh Dương? Sao các con lại ở đây?” Mấy đứa nhỏ này đang chụm cái đầu nhỏ lại với nhau cũng không biết âm mưu cái gì, thấy cô đột nhiên mở cửa phòng tiến vào lập tức từ trên mặt đất đứng dậy, vẻ mặt khẩn trương nhìn cô. Tại sao mommy lại đột nhiên lên đây? Không phải đang làm bánh bao sao? Cục cưng Ninh Dương hoảng hốt nhất, đứng ở nơi đó không biết tay chân nên để ở đâu. Cũng may lúc này có Mặc Hi, cậu bé sau một thời gian ngắn bối rối lập tức bình tĩnh lại, sau đó nhào về phía mommy: “Mommy, chúng con đang chơi ở đây, anh Diệp Minh Thành thật gi “Đúng vậy, Mặc Hi nhà chúng ta cũng không kém, đều là cục cưng của mẹ, không ai kém cả” Mộc Vân biết cậu bé muốn che giấu gì đó mới nói anh trai thật giỏi, cô xoa xoa cái đầu nhỏ bé của cậu nói cho cậu bé biết cậu bé cũng là người giỏi nhất. Mặc Hi nghe được lúc này mới lộ ra bộ dáng vui vẻ Nếu các con đều ở đây, Mộc Vân dứt khoát đem bánh bao để lên mặt bàn nhỏ để mọi người cùng ăn. *Mommy,mommy, bảo bối Ninh Dương muốn ăn, bụng nhỏ của con đói rồi” “Mommy con cũng muốn, có thịt lợn ngô không?” Hai đứa nhỏ Ninh Dương và Mặc Hi vì thường xuyên được ăn bánh bao do cô làm nên nhìn thấy bánh bao bọn trẻ muốn cho Mộc Vân có cảm giác bọn nhỏ thích ăn bánh bao nhất. Mộc Vân đương nhiên là mở miệng đáp ứng. Chia cho hai đứa nhỏ này mỗi đứa một cái, cô nhìn thoáng qua con trai cả còn đang đứng rất quy củ. “Minh Thành, sao con lại không qua đây? Con không muốn ăn bánh bao sao? Nhanh đến đây, bánh hôm nay tất cả đều do mẹ làm, con nếm thử đi” Hoặc Minh Thành do dự một chút. Thật ra cậu bé chưa từng ăn loại thức ăn này, thân thể không tốt, ba cũng không cho cậu bé ăn loại thức ăn dầu mỡ này, còn nữa, ở Minh nước Cạn cũng rất ít khi làm thức ăn Việt Nam, hầu hết các bữa ăn đều là món ăn phương Tây.