Chương 230 Thế nhưng khi cô nhặt điện thoại lên gọi cho Lâm Tử Khang, sự thật tàn khốc lại một lần nữa đẩy cô vào vực sâu. “Cô à, cô hỏi tôi tôi biết hỏi ai? Tôi vẫn còn cảm thấy bối rối đây. Tại sao cô lại bảo tôi đón bọn trẻ rồi đưa con gái cô về nhà cậu cô chứ?” Rất lâu sau mới nghe thấy giọng nói của Mộc Vân: “Còn đứa bé thì sao? Đứa bé đâu?” “Cô nói cậu chủ nhỏ Mặc Hi sao, cậu ấy cùng cậu chủ nhỏ Minh Thành được đón về, tổng giám đốc bảo tôi đặt vé máy bay đến Malaysia!” Mộc Vân nghe được rốt cục không chống đỡ nối nữa cả người xui lơ trong xe. Tại sao? Tại sao người đàn ông đáng ghét này lại đối xử với cô như thế? Còn mang con đến Malaysia, anh muốn sau này không cho cô gặp con sao? Điều cô lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra sao? Tên cặn bã này, đồ cầm thú! Mộc Vân tức giận đến mức cả người run rẩy, trong lòng nghĩ đến không bao giờ gặp lại đứa nhỏ nữa lại càng đau đớn giống như có thứ gì đó bị cắt từ trên người cô vậy. Hô hấp của cô dần trở nên khó khăn. “Cô gái, cô không sao chứ?” Người lái xe từ gương chiếu hậu nhìn thấy bộ dáng đau đớn của cô, sợ hãi vội vàng hỏi một câu. Mộc Vân lúc này mới nhặt được một ít thần trí! “Không sao đâu bác tài, làm phiền bác rồi, tôi không muốn đi đến khu phố cổ nữa, hãy đến tòa nhà của Tập đoàn Diệp Thị ở trung tâm thành phố” Cô cố gắng ngồi thắng người dậy, Mắt Biếc đỏ hoe ướt đẫm nhìn chẳm chằm phía trước, nói từng chữ từng chữ một. Người lái xe sợ hãi vội vã lái về phía trung tâm thành phố. Mười phút sau, Tòa nhà Tập đoàn Diệp Thị, Mộc Vân cuối cùng cũng đến nơi này, sau khi xe dừng lại cô lập tức xuống xe, nhanh chóng chạy đến trước cửa tòa nhà này chuẩn bị trực tiếp lên tầng trên cùng tìm người đàn ông đáng chết kia. Nhưng không nghĩ tới, cô vừa mới đến cửa tòa nhà này, trước kia chưa bao giờ bị ngăn cản hôm nay đột nhiên xuất hiện một nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đưa tay ra ngăn cô lại. “Cô không được phép vào!” “Tại sao?” “Bởi vì tổng giám đốc đã nói, từ bây giờ trở đi cô không được tiến vào” Nhân viên bảo vệ lạnh lùng nhìn chãm chẵm vào cô nói một câu như vậy. Mộc Vân nghe được nhất thời đứng tại chỗ sắp nổ tung! Tên khốn kiếp! Anh dĩ nhiên còn để cho người ngăn cản cô ở chỗ này? Anh có bị bệnh không? Anh nghĩ vậy có thể ngăn cản cô gặp con sao? Đúng là mơ tưởng!