Chương 61 DiệpDiệp Sâm nhất thời ngây ra. Giờ phút này trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh người phụ nữ này đập mạnh tấm kính về phía mình vì để bảo anh đi cứu con trai trên thuyền đêm đó. Đúng, ngay cả khi cô ngàn điều không phải, nhưng không thể phủ nhận rằng cô rất yêu con. Cuối cùng Diệp Sâm không nói gì bỏ đi, Lâm Tử Khang đứng cách đó không xa trông thấy, khi đi ra ngoài cậu ấy yên lặng giơ ngón cái với Mộc Vân. Mở chủ, làm hay lắm! Mộc Vân được phép ở lại, cô lập tức hào hứng thu đem gói thuốc xuống bếp, sau khi sắc thuốc xong thì chạy lên lầu tìm con trai. “Minh Thành? Minh Thành?” “Cô gọi cái gì mà gọi? Cậu chủ nhỏ còn chưa dậy, cậu chủ để cô ở lại để sắc thuốc, không nói sẽ để cho làm phiền cậu chủ nhỏ.” Vẫn là người giúp việc đáng ghét kia, sau khi nhìn thấy Mộc Vân gọi Diệp Minh Thành liền tức giận đứng đó cản trở. Mộc Vân mặc kệ bà ta. Cô đã được sự cho phép của Diệp Sâm, cô muốn đi tìm con trai của mình thì cứ quang minh chính đại mà đi, còn cần để ý tới con rưồi này sao? Mộc Vân thấy con trai vẫn chưa dậy liền vào bếp làm một bữa sáng đẹp đẽ cho trẻ con trước rồi mang lên lầu hai, dựa vào trí nhớ đêm hôm qua mà tìm được căn phòng con trai đang ở. “Cốc cốc cốc.” “Minh Thành, dì là dì Maris đây, con đã dậy chưa? Dì đã làm cho. con một bữa sáng ngon lành, có bánh khoai tây nghiền chiên giòn, còn có hoành thánh nhân tôm và trứng chần với sốt cà chua nữa đó, con có thích không?” Mộc Vân tìm thấy phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, nhẹ nhàng gọi bé con bên trong. Nhưng mà, khiến cho cô thất vọng là cô gọi liên tiếp mấy tiếng, bên trong vẫn là không có động tĩnh gì, có chuyện gì thế nhỉ? Vẫn chưa dậy sao? Mộc Vân chuẩn bị đẩy cửa đi vào. Nhưng đúng lúc này, ở hành lang phía bên phải cô, một bóng dáng nhỏ bé bất thình lình xuất hiện. “Di làm gì ở đây? Ai cho dì đi lên đây?” “Hả?” Mộc Vân bị dọa cho giật mình, lập tức quay đầu lại, lúc này mới phát hiện hóa ra con trai mình không ở trong phòng mà đứng ở bên ngoài. “Minh Thành? Thì ra con thức dậy rồi, vậy sao con không xuống ăn điểm tâm thế? Cháu không đói bụng sao? Còn nữa, sao cháu không mặc áo khoác?” Không ai để ý đến cô, sau khi đứa nhỏ này xuất hiện như thế thì quay người lại đi. Thằng bé muốn làm gì? Vẫn còn sớm mà! Mộc Vân thấy vậy thì đành phải đi theo sau lưng cậu bé, khi đi cùng thì phát hiện sau khi hai mẹ con ra ngoài, phía trước là một vườn treo rất lớn. Mà lúc này, cậu bé này lại một mình chạy đến sân chơi trong vườn hoa này mà chơi. Sặc, đúng là thế giới của người có tiền! Mộc Vân bưng bữa sáng đặt trên một chiếc bàn đá trong vườn hoa, sau đó cũng đến sân chơi này.