Chương 72 Mặc Hi cười híp mắt, giơ bàn tay nhỏ của mình ra cho cô đeo vào. Dù sao cái găng tay này cũng không liên quan đến anh, cứ xem như anh nhận món đồ này thay cho Diệp Minh Thành vậy. Ai cũng không ngờ đến, chính trong lúc Cổ Cẩn Mai đang đeo thử đôi găng tay này cho Mặc Hi, bên ngoài biệt thự đột nhiên có người đến, mà người phụ nữ này căn bản không hề thông báo, trực tiếp hùng hổ mà xông vào. “Diệp Sâm? Diệp Sâm? Tôi nghe nói Minh Thành trở về rồi? Thằng bé thế nào rồi? Có chuyện gì không?” Lại là mẹ, bà ấy cũng đến đây nữa!! Mặc Hi gần như lập tức thu bàn tay nhỏ của mình lại. Còn Diệp Sâm và Cổ Cẩn Mai, cũng ngơ ngác một lúc, lập tức sắc mặt của bọn họ trở nên u ám với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đặc biệt là Cố Cần Mai càng có thể nhìn rõ sự thay đổi. Mộc Vân, cô cái con đàn bà chết tiệt này đến cũng đúng lúc quá ha! Mộc Vân vô cùng lo lắng mà chạy vào, vốn dĩ cô nghe Lâm Tử Khang nói, Mặc Hi bị xem thành “Diệp Minh Thành”, chiều hôm nay suýt chút nữa liền đi mất rồi, cô rất lo lắng, nên mới nhanh chóng chạy đến xem rốt cuộc thế nào. Nhưng sau khi cô vào… “Sao cô ta lại ở đây? Diệp Sâm, anh lại để cô ta động vào con của anh?!!” Gần như là lập tức, sau khi cô nhìn thấy trong nhà nhiều thêm một người phụ nữ, ánh mắt trở nên lạnh lẽo như tảng băng ngàn năm! Chẳng phải là tảng băng sao? Lúc đầu ở trên thuyền, cô đã tốn nhiều công sức như vậy, thậm chí không thương tiếc mà đâm bị thương bản thân, mới khiến người đàn ông này đồng ý không để người phụ nữ xấu xa này tiếp xúc với con trai lớn của cô. Nhưng bây giờ là như thế nào? Sao cô ta lại đến nữa? Nhìn dáng vẻ một nhà ba người bạn họ đang vui vẻ mà ăn cơm, còn tình cảm thân thiết giữa bọn họ, bọn họ đây là một nhà đang hòa thuận như xưa? Mộc Vân giận đến xanh mặt! Đặc biệt là nhìn cái găng tay nhỏ mà con trai cô đeo trên tay, còn có người phụ nữ dưới chân mang đôi dép lê màu hồng đang đứng kể anh, một tia đau nhói không khống chế được mà vụt qua trong lòng cô. “Mộc Vân, cô bị điên hả? Ai cho cô đến đây, cô xem nơi này là cái gì vậy? Đây là nơi cho cô tự do ra vào hả?!!” DiệpDiệp Sâm cuối cùng cũng lên tiếng rồi, mỗi một chữ, đều mang theo sát ý nghiến răng nghiến lợi mà nói ra, cứ như hận không thể lập tức kéo Mộc Vân băm ra! Ba xấu xa, lại hung dữ với mẹ! Mặc Hi nhìn thấy, không vui nữa đang muốn lên tiếng nói giúp mẹ. Nhưng lúc này, ai cũng không ngờ rằng, Cố Cẩn Mai đột nhiên lên tiếng: “Diệp Sâm, anh đừng như vậy, côMộctốt xấu gì cũng là bác sĩ của anh, cô ấy đến đây, chắc chắn là có nguyên do đó, anh đứng như vậy với cô ấy” Sau đó, cô ta ở trước mắt mọi người, ý cười hiện rõ trên mặt mà tiến về phía Mộc Vân. “Cô Ôn, cô là có chuyện gì hả? Đến đây, chúng ta ăn cơm trước, lúc này đang là giờ cơm, chắc là cô vẫn chưa ăn, để tôi kêu người giúp việc lấy thêm chén đũa, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói.” Cô ta đứng trước mặt Mộc Vân, giữa sự phong thái, cô ta đã thể hiện ra hết sự đoan trang, dịu dàng, tao nhã của một cô chủ nhà giàu được nuôi dạy tốt, mà cô ta dặn dò vài câu với người hầu thì càng thể hiện ra hết khí chất của một cô tiểu thư nhà giàu. Mộc Vân nắm chặt lấy ngón tay, khóe môi lộ ra sự lạnh lùng. “Không cần đâu, tôi đã ăn rồi, tôi đến đây là vì nghe Lâm Tử Khang nói hôm nay tôi đưa Minh Thành đến Diệp thị, xuýt chút nữa để thằng bé đi lạc, cho nên đặc biệt đến đây thăm thăng bé, xem nó có bị làm sao không?”