Chương 96 Dì Trần thấy cậu chủ của mình xuống thì nhanh chóng chạy tới cướp lời Mộc Vân thấy vậy trong lòng càng thêm hốt hoảng: “Không phải, ôi không biết Minh Thành bị bệnh do ăn bánh đậu xanh tôi làm, thật sự không có.” Cô lắp bắp giải thích, chỉ lo người đàn ông này hiểu lầm cô sau đó sẽ không để cô đến thăm con trai nữa. Diệp Diệp Sâm híp mắt lại. Anh cũng không thèm để ý đến cô sau khi dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn mấy thứ mà cô mang tới thì mới quét mắt nhìn về phía cô. “Ai nói cho cô biết thằng bé bị bệnh vì ăn bánh đậu xanh?” “Sao cơ?” Mộc Vân lập tức ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn về phía người đàn ông: “Không… không phải sao? Vừa nãy dì Trần nói…” “Tôi đâu có nói như vậy? Cô Ôn, rõ ràng tôi nói là trẻ con bị bệnh thì không thể linh tinh, tránh cho bệnh tình càng lúc càng nặng hơn!” Đột nhiên lúc này dì Trần lại lên tiếng ngắt lời Mộc Vân liên tục lên tiếng phủ nhận. Mộc Vân trợn tròn mắt nhìn dì ấy! Tốc độ thay đổi này có phải hơi nhanh rồi không? Di ấy cho là cô bị ngốc à? Mộc Vân cảm thấy vô cùng tức giận. “Được rồi, đừng ồn ào nữa, có thời gian rảnh như vậy không bằng nghĩ xem làm cách nào chăm sóc thẳng bé cho tốt đi, Mộc Vân, nếu như cô lại để cho thẳng bé xảy ra chuyện tôi nhất định sẽ trừng trị cô!” Diệp Sâm lạnh lùng thu hồi tầm mắt, cũng không đưa ra phương án để giải quyết chuyện này. Cảm giác vô cùng kỳ lạ. Tuy rằng anh luôn muốn nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác thảm hại của cô khi đứng trước mặt mình, nhưng khi thấy cô vừa hổ thẹn vừa khổ sở, anh lại chẳng cảm thấy vui vẻ gì cả. Anh nhấc chân nhanh chóng rời khỏi đó. Vì có sự can thiệp của Diệp Sâm cuối cùng Mộc Vân cũng cầm những thứ mà mình đã chuẩn bị đi lên lầu hai. “Minh Thành, dì đến rồi nè, cháu đã dậy chưa?” “Vâng.” Con trai ngoan ngoãn khiến cô rất vui vẻ, sau khi cô dịu dàng gọi cậu bé dậy, cậu bé nằm trên giường, đôi mắt to tròn mở ra, sau đó cô kéo cậu bé rời giường. Mộc Vân cảm thấy mãn nguyện cực kỳ. Đã lâu như vậy rồi, mẹ con hai người mới có được khoảng thời gian ấm áp bên cạnh nhau như vậy. Mộc Vân đưa cậu bé đi rửa mặt, thay một bộ quần áo khác, sau đó dỗ cậu bé ăn cháo thuốc mà mình mang lên, khiến cho dì Trần đứng bên nhìn cực kì phẫn nộ. “Minh Thành à, chúng ta ra ngoài vận động một chút có được không nào? Sau khi ăn sáng xong, Mộc Vân cảm thấy trời hôm nay rất tốt, vì suy nghĩ đến sức khỏe của con trai thế nên cô muốn đưa Diệp Minh Thành ra ngoài đi bộ cho ra mồ hôi. Thế nhưng khuôn mặt cậu bé lại trở nên lạnh lùng: Không được!” Mộc Vân không hiểu hỏi lại: “G? Tại sao lại không được vậy? Minh Thành à, trẻ con cần phải vận động nhiều một chút như vậy cháu mới có một cơ thể khỏe mạnh, có sức khỏe rồi con sẽ được đi nhà trẻ đó, ở đó nhiều bạn nhỏ như vậy, cháu có thể chơi cùng các bạn không phải rất vui vẻ à?”