CHƯƠNG
“Mẹ, con có thể mượn điện thoại mẹ một chút không?” Đúng vào lúc này, Đường Minh Hạo đi tới, đôi mắt đen sáng ngời nhìn Tô Khiết, đáng yêu cực kì, tuyệt đối có thể đáng yêu khiến mọi người đều thích.
“Để làm gì?” Tô Khiết nhìn thằng nhóc, khóe miệng không khỏi giương lên.
“Con tra cái này.” Mắt Đường Minh Hạo chớp chớp, dáng vẻ đó lại cực kì đáng yêu.
“Ừ, con cầm lấy.” Tô Khiết không nghĩ nhiều, lấy điện thoại ra, đưa cho thằng nhóc.
Đường Minh Hạo đón lấy điện thoại, nhanh chóng chạy đi.
“Trời ơi, đột nhiên mình phát hiện, có lúc bé Hạo còn đáng yêu hơn bé Kỳ.” Hứa Dinh Dinh nhìn bóng lưng Đường Minh Hạo, đôi mắt sáng lên: “Có hai đứa nhỏ đáng yêu như này, đời này mình thỏa mãn rồi.”
Nhìn dáng vẻ của cô ấy, người không biết còn tưởng cô ấy là mẹ ruột hai đứa nhỏ.
“Anh ơi, anh muốn tìm số điện thoại của chồng mẹ sao?” Đường Minh Hạo đang lướt điện thoại của Tô Khiết, đột nhiên Đường Vũ Kỳ đột nhiên sán lại gần.
“Xuỵt, nhỏ tiếng thôi.” Đường Minh Hạo vừa tìm ra hai chữ chồng trong danh bạ của Tô Khiết, liền bị cô bé dọa sợ, tay run lên, ấn một phát, liền gọi đi.
Chẳng qua, lúc này Nguyễn Hạo Thần đã lên máy bay, điện thoại tắt máy, vì thế không kết nối.
Đường Minh Hạo thở phào môt hơi, hơi hốt hoảng, chẳng qua lúc nhìn em gái, trong mắt vẫn mang ý cưng chiều như cũ: “Em nhỏ tiếng thôi, đừng để mẹ nghe thấy.”
“Anh ơi, anh muốn tìm số điện thoại của chồng mẹ sao? Anh lấy số điện thoại của chồng mẹ làm gì?” Đường Vũ Kỳ gật đầu, sau đón ghét tay tai cậu nhóc, nói thầm.
“Đương nhiên anh có việc, em đừng nói với mẹ nhá, biết chưa?” Đường Minh Hạo cũng đè thấp giọng, hai đứa nhỏ thần thần bí bí nói thầm.
“Vâng vâng vâng, anh yên tâm, em sẽ không nói với mẹ đâu.” Đường Vũ Kỳ gật đầu, rất nghiêm túc đảm bảo.
Đường Minh Hạo nhanh chóng lưu số của Nguyễn Hạo Thần vào máy mình, nghĩ nghĩ, còn xóa đi cuộc gọi không cẩn thận ấn nhầm kia đi, sau đó mới trả máy cho Tô Khiết.
“Tra xong chưa? Tra gì thế? Đúng rồi, không phải con có điện thoại sao? Sao còn phải lấy máy mẹ tra?” Thấy đứa nhỏ trả máy lại nhanh như vậy, Tô Khiết ngây người.
“Có vài thứ, máy con không tra được.” Câu này, Đường Minh Hạo nói thật, máy thằng nhóc không thể tra được số điện thoại của Nguyễn Hạo Thần.
“Thứ gì mà máy con không tra được?” Mắt Tô Khiết lóe lên, điện thoại kết nối mạng không phải tra gì cũng như nhau sao?
Chẳng qua, Đường Minh Hạo đã chạy mất rồi, không trả lời cô, Tô Khiết cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục nấu thức ăn.
“Cậu qua đây, tớ nói cho cậu chuyện này.” Ăn tối xong, Hứa Dinh Dinh thấy hai đứa nhỏ đang chơi rất vui, liền gọi Tô Khiết vào thư phòng.
“Sao vậy?” Thấy khuôn mặt thần bí của Hứa Dinh Dinh, Tô Khiết mỉm cười.
“Cho cậu xem thứ này.” Hứa Dinh Dinh mở máy tính, mở ra thứ đã tra từ trước, sau đó đẩy máy tính tới trước mặt Tô Khiết.
“Gì đấy?” Tô Khiết nhíu mày, hơi kỳ lạ, chẳng qua vẫn nhìn qua, thấy nội dung hiển thị trên màn hình, hai mắt trợn tròn: “Cái này là thật hay giả?”
“Đương nhiên là thật, xem xong có cậu thấy thế nào?” Hứa Dinh Dinh nhìn cô, mắt lóe lên, rát sợ cô thấy nhưng thứ này sẽ không vui.
“Cũng được.” Khóe miệng Tô Khiết khẽ giương lên, không nhìn ra là đang vui vẻ.