Chương
Mộ Dung Tri muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn dáng người có dáng người, muốn tài hoa có tài hoa, hơn nữa còn có gia thế hiển hách như vậy…
Những cái kia đã từng là những thứ mà Kiêu Thiên Lý Khoanh tay liên có được, nhưng mà cô ta có mắt như không tròng, bản thân mình đã bỏ qua, đã từ bỏ, hiện tại đoán chừng ngay cả ruột của muốn hối hận!!
Có một số việc, nếu như từ lúc bắt đầu đứng ở phía xa không thể chạm tới được, không chiếm được thì cũng không sao, nếu như rõ ràng có cơ hội mà mình lại bỏ qua, loại cảm giác này một lời khó nói hết được.
Cho nên Tô Khiết chính là cố ý kích thích Kiêu Thiên Lý.
Thời gian tự do mà bác Ngụy cho Mộ Dung Tri đã sắp đến lúc hết hạn, Mộ Dung Tri chẳng mấy chốc sẽ trở về quản lý xí nghiệp của gia tộc, cho nên sau này thân phận của Mộ Dung Tri cũng sẽ không che giấu nữa.
“Mộ Dung Tri lại là cậu chủ của tập đoàn Ngụy Khang, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Ngụy Khang? Không ngờ được…’ Nguyễn Tâm Trung nhịn không được mà lên tiếng kinh hô.
Nguyễn Tâm Trung còn đồn hết sức mà nhấn mạnh hai chữ “duy nhất”.
Nguyễn Tâm Trung hoàn toàn vô ý, nhưng Kiều Thiên Lý là người nghe lại có lòng, sắc mặt của Kiều Thiên Lý càng trở nên khó coi.!
Kiều Thiên Lý hiểu rất rõ người thừa kế duy nhất của tập đoàn Ngụy Khang biểu thị cho cái gì.
“Cô Kiều, cô sao vậy? Sao sắc mặt lại đột nhiên trở nên khó coi như thế, là chỗ nào không thoải mái à?” Tô Khiết lại nhìn vê phía Kiêu Thiên Lý một lần nữa, cố ý kinh ngạc lên tiếng.
Đám người nghe thấy lời của Tô Khiết liên nhìn về phía Kiều Thiên Lý, nhìn thấy thần sắc không thể che giấu được trên gương mặt của cô ta.
“Tôi lại nói lời gì sai làm cho cô Kiêu đây không vui vẻ à, hình như lúc nãy tôi cũng chỉ nói chút tình huống của Mộ Dung Tri thôi, những chuyện khác cũng chưa hê nói, sao cô Kiêu lại không vui vẻ vậy?” Tô Khiết lại nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu nữa, lúc mà cô nói lời nói này, lông mày của cô hơi nhíu lại, rõ ràng mang theo dáng vẻ thắc mắc và không hiểu.
“Đúng đó, có chuyện gì vậy, sao chị Thiên Lý nghe được chuyện của Mộ Dung Tri lại có phản ứng lớn như vậy?” Nguyễn Tâm Trung đang ngẩn người đột nhiên lại thốt ra một câu như vậy.
Câu nói này của Nguyễn Tâm Trung càng trực tiếp hơn, càng rõ ràng hơn so với Tô Khiết, một câu “phản ứng lớn như thế” của anh càng biểu thị rõ hơn thay đổi của Kiều Thiên Lý.
Giờ phút này câu nói của Nguyễn Tâm Trung đối với Tô Khiết mà nói có thể được xem như là thần trợ công.
Tô Khiết ngước mắt lên nhìn anh một chút, anh đây là vô ý, hay là…
“Phản ứng này của chị Thiên Lý, người không biết còn tưởng rằng giữa chị Thiên Lý và Mộ Dung Tri từng có quan hệ gì nữa đó.” Nguyễn Tâm Trung cười cười rồi đột nhiên lại nói tiếp một câu, ý tứ trong lời nói này càng rõ ràng hơn.
Lần này không chỉ có sắc mặt của Kiều Thiên Lý khó coi, ngay cả sắc mặt của bà Nguyễn cũng xảy ra thay đổi.
Có điều thần sắc của Nguyễn Hạo Thần vẫn bình thường, không hề có một chút khác lạ nào.
Đầu lông mày của Tô Khiết chau lại, Nguyễn Tâm Trung đây là cố ý gây sự sao?
Trong lòng Kiều Thiên Lý liền hốt hoảng, nhưng mà cô ta đã nhanh chóng khống chế lại tâm trạng của mình, đồng thời cũng nghĩ đến cách đối phó rất nhanh.