Chương
Tô Khiết nhìn cô ta, chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, vẻ mặt hơi phức tạp, mọi người nhìn gương mặt của cô, đều không hiểu cô có ý gì.
Rồi sau đó, đột nhiên Tô Khiết quay đầu nhìn Nguyễn Hạo Thần, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Ông xã, chắc chắn anh phải bảo vệ cô Kiều đấy, đừng có ăn hiếp cô Kiều nhà người ta.”
“Em nói gì?” Nguyễn Hạo Thần quay đầu nhìn cô, ánh mắt anh lạnh lùng khôn xiết.
Người phụ nữ này đang nói cái gì vậy? Cô ấy kêu anh bảo vệ Kiều Thiên Lý à?
Anh là chồng của cô ấy, bây giờ cô ãy lại kêu anh phải bảo vệ một người phụ nữ khác chu đáo? Hay thật.
Nguyễn Tâm Trung sững sờ, cô ta bị ngốc à?
Đậu xanh rau má, khi nãy anh ta đã nghe thấy cái gì vậy nè? Nghe thấy cái gì đấy nhỉ?
Tư tưởng của cô Tô ngộ nghĩnh ghê?
Nhưng mà, bộ dạng lạnh căm căm như muốn ăn thịt người của anh cả nhà mình là sao thế?
Anh ta cảm thấy, nếu như cô Tô không đưa ra một đáp án khiến cho anh cả hài lòng, có thể anh cả sẽ giết cô ấy mất.
Có điều, với câu nói ban nãy của cô Tô, e là sẽ không gỡ gạc lại được, bởi thế, cô ấy khó mà đưa ra đáp án làm cho anh cả nhà mình hài lòng được.
Lần này có kịch hay để xem rồi, đây là lân đầu tiên anh ta nhìn thấy anh cả như thế này.
Một vở kịch đặc sắc, chắc chắn phải xem một cách nghiêm túc.
Nguyễn Tâm Trung cầm tách trà trên bàn lên, nhấp một ngụm, làm ướt cổ họng, mới thư thả hóng kịch hay.
Nguyễn Hạo Thần vẫn nhìn Tô Khiết chăm chú, sự lạnh lùng giăng kín đôi mắt anh, ngọn lửa giận lại dần lan tràn, đôi mắt ấy như thể có thể giết người trong tích tắc vậy
Tô Khiết nhìn vào mắt Nguyễn Hạo Thần, cô ngẩn người, vẻ mặt của anh…
Ừm, rất giống, anh diễn kịch khá thật.
“Anh xem đấy, cô Kiều đã từng này tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, hơn nữa đến bạn trai còn chưa có, đáng thương đến mức nào kia chứ, bởi thế, anh không thể ăn hiếp cô ấy đâu.” Trước ánh mắt có thể giết người trong tích tắc của Nguyễn Hạo Thần, cô chậm rãi bổ sung nửa câu còn lại.
“Khụ, khụ…” Vừa mới nhấp được một ngụm trà, lúc định chuẩn bị thư thả hóng hớt kịch hay, nghe cô ấy nói như vậy, Nguyễn Tâm Trung phun hết cả ra, đương nhiên, cũng bị sặc một cách thảm thương thêm lần nữa.
Câu nói này của cô Tô, ghê gớm thật! Ghê gớm thật!
Từng này tuổi rồi? Đáng thương quá! Dùng mấy từ này để miêu tả Kiêu Thiên Lý thì đúng là không có ghê gớm hơn, mà chỉ có ghê gớm nhất.
Đậu xanh rau má, rốt cuộc đầu óc của cô Tô làm từ cái gì thế?
Màn kịch này diễn biến nhanh quá, anh ta không theo kịp tiết tấu nữa rồi.
Cô ấy ngốc thật à? Ngốc thật đó à?
Vào giây phút đó, sắc mặt Kiều Thiên Lý sa sầm.
Nguyễn Hạo Thần cũng sững sờ, rồi âm thầm thở phào, vẻ lạnh giá và lửa giận trong ánh mắt anh tan biến đi ngay.
Khóe môi Nguyễn Tâm Trung giật giật, sắc mặt anh cả thay đổi nhanh thật!
“Ông xã, cô Kiều đáng thương quá chừng, bởi vậy…” Thấy sắc mặt Nguyễn Hạo Thần đã dịu xuống, trong lòng cô không khỏi tán thưởng anh diễn giỏi thật, giống y như thật vậy, hơn nữa nhập vai thoát vai đều rất tự nhiên.