Chương
“Nói điểm chính.” Lúc này Tô Khiết không có tâm trạng nào để nghe anh ta nói chuyện linh tinh, ánh mắt cô thản nhiên liếc qua, trực tiếp ngắt lời anh ta.
Khóe miệng Dụ Vỹ Phàm giật giật, rõ ràng là anh ta tới uy hiếp người, sao bây giờ lại có cảm giác như anh ta trái lại thành người bị động vậy?
Đã bao giờ anh ta có thể dễ dàng bị người ta cướp đoạt quyền chủ động ngay trước mặt như vậy chứ?
“Tôi chỉ muốn biết đêm qua em Khiết đã làm ra chuyện gì kinh thiên động địa, liên lụy đến tôi cũng bị mời đi Cục cảnh sát thôi!” Đương nhiên, từ trước đến nay cậu hai nhà họ Dụ co được thì dãn được, không để ý tới những chuyện vặt vãnh, trời lớn đất lớn cũng không lớn bằng sự tò mò của anh ta.
“Tôi không muốn lấy anh của anh, cho nên đêm trước hôm đính hôn đã ngủ với một người đàn ông ở trong khách sạn.” Giọng điệu Tô Khiết rất bình thản, giống như đang bàn luận thời tiết hôm nay không tệ vậy.
Mặc dù cô nói lời này có phần không khớp nhưng kết quả cuối cùng lại chẳng khác là mấy. Cô biết rất rõ ràng nên dùng cách nào ngăn chặn thắc mắc của Dụ Vỹ Phàm nhanh nhất.
Cô biết, với tính cách của Dụ Vỹ Phàm, nếu không nhận được câu trả lời thì anh ta sẽ tuyệt đối không bỏ qua, cô càng che giấu, anh ta lại càng tò mò, chuyện này ngược lại sẽ càng rắc rối hơn thôi.
Tình hình sáng sớm hôm nay như vậy, sợ rằng anh ta đã đoán được rồi.
Dụ Vỹ Phàm choáng váng, hai mắt trợn trừng và môi hơi mở ra, trong giây lát quên cả phản ứng. Anh ta từng nghĩ tới rất nhiều khả năng, từng nghĩ cô có thể bị người hãm hại gì đó, lại tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được cô tự mình tới khách sạn ngủ với một người đàn ông.
Mà giờ phút này, anh ta nghe cô nói với giọng điệu này, tâm tình thật sự không thể dùng một từ chấn động là có thể hình dung hết được.
“Người đàn ông kia là ai?” Sau một lát Dụ Vỹ Phàm mới tìm lại được khả năng nói chuyện.
“Tôi không biết, có quan trọng sao?” Giọng nói của Tô Khiết càng thản nhiên hơn, không hề có chút gánh nặng nào.
Dụ Vỹ Phàm lại choáng váng, rối loạn, chuyện như vậy mà không quan trọng à?
Cô không biết người đàn ông kia là ai, rất rõ ràng người đàn ông kia cũng không biết cô là ai. Vậy thì hôm qua hai người bọn họ đều bịt mắt ngủ với nhau sao?
Đôi mắt Dụ Vỹ Phàm nhìn chằm chằm vào cô, muốn nhìn thấu cô, lại phát hiện mình không nhìn ra được bất kỳ manh mối nào trên mặt cô. Nhìn cô như vậy, anh ta đột nhiên phát hiện ra trong đôi mắt đen láy của cô lộ ra vẻ quyến rũ, cho dù là cái kính tối màu này cũng không thể che giấu được.
“Cho nên tất cả mọi chuyện hôm nay cũng là vì tìm cô à?” Nụ cười vô lại trên miệng Dụ Vỹ Phàm biến mất, có phần nghiêm túc nói: “Có cần tôi điều tra về người kia giúp cô không? Như vậy cô cũng dễ đề phòng hơn.”
Anh ta tất nhiên nhìn ra cô không muốn bị người đàn ông kia tìm được. Lần này, anh ta không phải là ham chơi mà thật sự muốn giúp cô.
“Có một loại người, anh động một ly anh ta có thể nhìn ra một dặm. Anh cảm thấy anh động một dặm, anh ta còn không phá được cả ván cờ sao?” Tô Khiết liếc nhìn anh ta, mầu mắt hơi sẫm lại: “Anh đừng quên, hôm nay người bị mời đến Cục cảnh sát tra hỏi chính là anh.”
Thật ra cô không ngờ rằng người đàn ông kia sẽ gióng trống khua chiêng như vậy, lại còn dùng tới cả lực lượng của Cục cảnh sát nữa.
Cô biết rất rõ ràng, lấy năng lực của người kia thì sợ rằng chỉ cần có chút sơ hở là có thể điều tra ra được tất cả.