Chương
Câu trả lời của cô không rõ ràng lại đơn giản, không nói rõ thời gian càng không bất kỳ trọng điểm nào, nhưng càng như vậy càng làm cho người ta không có chỗ nào nghi ngờ.
Dụ Vỹ Phàm ngồi ở cách đó không xa, cơ thể khẽ giật giật. Bản lĩnh trợn tròn mắt nói mò này của cô còn thật sự không phải là cao bình thường đâu.
Nếu không phải anh ta biết trước mọi chuyện, chỉ sợ lúc này anh ta cũng sẽ hoàn toàn tin tức không chút nghi ngờ về lời cô nói.
Trên tầng, khóe miệng cậu ba Nguyễn lại thêm phần lạnh lùng.
“Được, được.” Cảnh sát rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Bất kể thế nào, cuối cùng anh ta đã hoàn thành nhiệm vụ.
Có người nói giao tiếp với người thông minh rất mệt mỏi, anh ta làm cảnh sát nhiều năm vẫn công nhận sâu sắc điều này, nhưng lúc này anh ta lại phát hiện ra nhận thức trước đây của mình cũng không chính xác.
Vừa rồi nói chuyện với Cô Tô làm anh ta có áp lực rất lớn.
Nguyễn Hạo Thần chậm rãi nheo mắt lại. Mặc dù anh chỉ nghi ngờ nhưng có thể làm anh nghi ngờ thì không phải không có lý do. Chỉ là từ phản ứng vừa rồi của cô, anh lại không phát hiện ra bất kỳ manh mối nào.
Thật sự không liên quan gì đến cô sao? Hay là cô che giấu quá sâu?
“Đi câu lạc bộ Yêu Lan điều tra một chút đi.” Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần vẫn nhìn Tô Khiết dưới tầng, đôi môi gợi cảm khẽ mở ra, chậm rãi gằn từng từ từng câu.
Mặc dù không nhìn ra bất kỳ đầu mối nào nhưng không chứng minh là anh đã tin tưởng.
“Vâng.” Thư ký Ngô lập tức đáp ngay. Anh ta một lòng mong có thể lập công chuộc tội.
“Em lấy ánh mắt cảnh sát của em ra bảo đảm, vừa rồi cô ấy không hề nói dối.” Cậu năm Tào rất xem thường, chuyện này còn cần phải điều tra nữa sao?
Cậu ta là cảnh sát, một người có nói dối hay không, sao cậu ta lại không nhìn ra được chứ?
Thư ký Ngô đang định rời đi liền dừng lại. Nói thật thì quan điểm của anh ta cũng giống với cậu năm Tào , anh ta cũng thấy Cô Tô không nói dối.
“Cô ấy chẳng qua chỉ là một con thỏ xám nhỏ ngây ngô thôi, có cần lãng phí thời gian như vậy không?” Cậu năm Tào lắc đầu, có chút mệt mỏi nói móc.
“Sao lại là con thỏ xám nhỏ xám? Không phải là con thỏ trắng nhỏ sao?” Thư ký Ngô còn chưa rời đi đã ngẩn người, không nhịn được hỏi.
“Anh nhìn dáng vẻ cô ấy giống như thỏ trắng nhỏ à? Còn đeo cặp kính mắt tối màu quê mùa, trên mặt còn nhiều tàn nhang như vậy, cho dù mặc váy cũng không át được mùi bùn tươi mới của cô ấy, có điểm nào giống với thỏ trắng nhỏ chứ? Có điểm nào giống à?” Cậu năm Tào liếc nhìn thư ký Ngô, sau đó lại nhìn về phía Tô Khiết dưới tầng, khóe miệng giật giật. Hình tượng của cô cả Tô có thể liên hệ được với thỏ trắng nhỏ sao?
Thảo nào Dụ Vỹ Luân không muốn cưới cô, chuyện này thật sự không thể hoàn toàn trách Dụ Vỹ Luân được.
Cô ngốc một chút nhưng xinh đẹp còn được, nếu đã không xinh, không dễ nhìn thì thôi, có khí chất cũng được. Chỉ có điều trên người cô hình như căn bản không có thứ khí chất như vậy.
Người phụ nữ như vậy, sợ rằng đàn ông bình thường cũng không muốn cưới nữa là Dụ Vỹ Luân .
“Hình như không giống lắm…” Thư ký Ngô nghe thấy Cậu năm Tào nói vậy liền nhìn Tô Khiết , cảm thấy Cậu năm Tào phân tích vẫn có đạo lý.
Chỉ là anh ta còn chưa nói hết lời, cậu ba Nguyễn đã lạnh lùng nhìn sang, anh ta bị dọa cho lời định nói đều nghẹn lại trong cổ họng.