Chương
Tô Khiết lại sửng sốt, anh biết à? Anh biết là có ý gì.
Anh biết đã đại biểu cho cái gì?
Lời nói vào giờ phút này của anh rất đơn giản, nhưng mà Tô Khiết lại có một loại dự cảm không tốt.
Cô và Nguyễn Hạo Thần đã ở chung với nhau được một đoạn thời gian rồi, cô cũng coi như là hiểu rõ Nguyễn Hạo Thần, lúc
Nguyễn Hạo Thần càng ở trong tình huống như vậy thì càng nguy hiểm.
Nhưng mà Tô Khiết vẫn ôm chút tâm lý may mắn, cô cảm giác Nguyễn Hạo Thần là một người bận rộn như vậy chắc là sẽ không thể nào…
“Đoạn đối thoại của em với ông cụ Tô lúc nãy, những gì nên nghe được, những gì không nên nghe được, tôi đều đã nghe hết rồi.” Nhưng mà một giây sau ở đầu dây điện thoại khác, cậu ba Nguyễn gắn từng câu từng chữ truyền tới, hoàn toàn đã đánh vỡ một chút may mắn cuối cùng ở trong lòng của Tô Khiết.
Nên nghe được? Không nên nghe được?
Tô Khiết nhớ đến đoạn đối thoại lúc nãy của cô với ông cụ, cái nào anh nên nghe? Cái nào anh không nên nghe?
Tô Khiết suy nghĩ trước sau, cảm giác anh nghe lén bọn họ nói chuyện như vậy là không đúng đâu, đương nhiên lời nói này Tô Khiết bây giờ chắc chắn không dám nói ra.
Thật ra thì Tô Khiết cảm giác dựa vào mối quan hệ giữa cô với Nguyễn Hạo Thần, những lời mà lúc nãy cô đã nói với
ông cụ, Nguyễn Hạo Thần có nghe được thì chắc cũng không có gì cả.
Bọn họ vốn chính là kết hôn trên hợp đồng!
Tô Khiết nghĩ như vậy, anh đã nghe được rồi thì cứ nghe đi, cũng không sao cả.
“Ông xã…” Tô Khiết nhẹ giọng gọi một tiếng với điện thoại, vẫn là loại âm thanh ngọt ngào, mềm mại như bình thường.
“Giữa chúng ta có quan hệ gì sao?” Ở đầu dây bên kia điện thoại, con ngươi của cậu ba Nguyễn nguy hiểm nheo lại, trong giọng nói mang theo cảm giác hơi cắn răng nghiến lợi.
Tô Khiết: “…”
Tình huống gì đây?
Lời này có ý gì đây?
Mặc dù anh với cô là kết hôn trên hợp đồng, nhưng mà cũng đã nhận giấy đăng ký kết hôn, làm sao lại không có quan hệ được chứ?
Tô Khiết đột nhiên lại nhớ đến đoạn đối thoại lúc nãy của cô với ông cụ, cô lập tức đã hiểu rõ.
Cậu ba Nguyễn đây là đang lấy lời nói lúc nãy của cô để chèn ép cô đây mà.
Nhưng mà anh có ý gì chứ? Bọn họ vốn chính là kết hôn trên hợp đồng, trên hợp đồng rõ ràng đã viết là kết hôn âm thầm, không công khai với người ở bên ngoài, ngoại trừ người nhà họ Nguyễn thì không được nói cho những người khác.
Cho nên, lời mà lúc nãy cô đã trả lời ông nội đâu có vấn đề gì đâu nhỉ?
Theo lý mà nói thì anh cũng không còn phải tức giận đâu chứ!
Vào lúc này ở trong phòng làm việc, thư ký Lưu đứng ngay thẳng ở một bên nhìn khuôn mặt âm u của tổng giám đốc nhà mình sắp biến thành màu đen, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.
Lúc này tổng giám đốc thật là đáng sợ.