Chương
Anh nhớ cái gì?
Làm sao anh nhớ được?
Mặc dù lúc này Tư Đồ Không đang chống tay nhưng một phần cơ thể anh vẫn tiếp xúc với Liễu Ảnh, cho nên đương nhiên anh cảm nhận được rõ ràng người Liễu Ảnh đang cứng đờ.
Tất nhiên, anh cũng có thể thấy rất rõ sự thay đổi cảm xúc trên mặt cô.
Lúc này Tư Đồ Không cảm thấy vô cùng chướng mắt khi nhìn thấy nét mặt thay đổi của Liễu Ảnh, trong lòng cũng cực kỳ khó chịu.
Khi nói về anh, cô trông rất tự nhiên và lạnh nhạt, nhưng vừa nhắc đến người đàn ông trong lòng là cô ấy lập tức thay đổi, cô trở nên căng thẳng, hoảng sợ và bối rối.
Càng quan tâm thì sẽ càng căng thẳng!
Phản ứng của cô vừa rồi đủ để thấy được tầm quan trọng của người đàn ông đó trong lòng cô. Không chỉ năm năm trước mà đến tận hôm nay, trong lòng cô vẫn còn người đàn ông đó, hoặc nói trong lòng cô luôn chỉ có anh.
Cô ấy theo anh năm năm, ở bên anh năm năm. Trong năm năm này, hai người đã làm những chuyện thân mật nhất không biết bao nhiêu lần, nhưng trong lòng c luôn chỉ có một người đàn ông khác.
Cơ thể cô ở bên cạnh anh, nhưng tâm trí lại thuộc về người đàn ông khác, thậm chí khi cô làm chuyện thân mật nhất với anh, có lẽ cô ấy cũng nghĩ đến anh!
Đây là điều mà Tư Đồ Không không thể chịu đựng được.
Anh chẳng những không thể chịu đựng mà lúc này còn muốn giết người, anh muốn giết người đàn ông đó.
“Bây giờ còn thích không?” Khóe môi Tư Đồ Không nhếch lên, nhìn như đang cười nhưng lại khiến người ta không cảm nhận được sự vui vẻ và thoải mái mà nụ cười nên có. Giọng anh lúc này rất nhẹ, nhẹ đến mức không thể nghe rõ nếu không lắng tai nghe.
Nhưng Liễu Ảnh nghe được và nghe rất rõ ràng, cơ thể vốn đông cứng của cô trở nên cứng đờ hơn. Liễu Ảnh vô thức trợn mắt nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Không, cô mím chặt môi không trả lời, nhưng vẻ mặt của cô lúc này để lộ quá nhiều cảm xúc.
Cô không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy?
Cô không biết anh có ý gì?
Cô cũng không biết rốt cuộc anh biết được bao nhiêu?
Vậy nên cô lo lắng, thậm chí là sợ hãi. Cô sợ anh sẽ vì cô mà đi đối phó…
“Sao vậy? Căng thẳng thế à?” Độ cong nơi khóe môi Tư Đồ Không sâu hơn, chỉ là giờ đây không còn nhìn ra ý cười nữa mà khiến người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo có thể lạnh thấu xương.
“Có phải sau khi rời khỏi tôi, em định đi tìm anh ta không?” Đôi mắt Tư Đồ Không hơi nheo lại, anh cũng không biết hôm nay mình bị gì, có lẽ anh đang tự khiến mình khó chịu.
Liễu Ảnh sững sờ, sau khi rời khỏi Tư Đồ Không sẽ đi tìm anh ấy sao?
Cô bán mình cho Tư Đồ Không đã năm năm. Kể từ giây phút cô bán mình cho Tư Đồ Không, cô đã không còn hy vọng xa vời được ở bên anh ấy, cô của bây giờ không còn xứng với anh ấy, hơn nữa người anh ấy luôn yêu không phải cô.
Vậy nên dù có rời khỏi Tư Đồ Không, cô cũng không thể ở bên anh ấy.
“Xem ra em định đi tìm anh ta.” Khi thấy Liễu Ảnh không trả lời và nhìn thấy sự trốn tránh trong mắt cô ta, Tư Đồ Không đột nhiên cúi xuống đè cô lại.
Lúc này môi anh dựa sát bên tai Liễu Ảnh, tiếng nói ấy thốt lên rất nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa cảm giác nghiến răng nghiến lợi.