Chương
Ngay cả lúc hai người vừa ở chung với nhau, anh cũng chưa hề tàn nhẫn muốn cô như thế.
Đến cuối cùng không biết là Liễu Ảnh ngủ mất hay là ngất đi nữa.
Hôm sau, lúc Liễu Ảnh tỉnh lại là đã gần trưa, Tư Đồ Không đã không ở trong phòng nữa.
Liễu Ảnh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, anh không có ở đây là tốt nhất, anh không có ở đây thì cô có thể yên lặng rời đi.
Cô cảm thấy những gì nên nói thì tối qua hai người họ đã nói rồi, cô cũng nói với anh, hôm nay cô sẽ đi.
Vậy nên chẳng cần phải tạm biệt gì.
Tất nhiên, quan hệ của họ hình như cũng chẳng cần tạm biệt gì.
Liễu Ảnh đứng dậy, đơn giản sửa sang, sau đó thì bắt đầu thu dọn hành lý.
Thật ra đồ đạc của cô ở đây cũng không nhiều, cô cũng chẳng cần thu dọn gì nhiều.
Liễu Ảnh biết một ngày nào đó cô sẽ đi, thế nên trong lòng cô chưa bao giờ coi nơi này là nhà mình. Nếu không phải là nhà
mình, đương nhiên cô sẽ chẳng mua nhiều đồ về, từ trước đến nay cô cũng chẳng trang hoàng thêm gì.
Mọi thứ đều là Tư Đồ Không cho người chuẩn bị.
Liễu Ảnh chỉ bỏ một vài bộ đồ mình mua, và một ít đồ dùng sinh vào vali của mình, đồ cô thu dọn đều là đồ của cô.
Những món đồ mà Tư Đồ Không mua cho cô, cô cũng không lấy, Tư Đô Không mua cho cô rất nhiều quần áo, cô cũng chưa
mặc, thậm chí có rất nhiều chiếc còn chưa tháo mác.
Còn những món đồ trang sức mà Tư Đồ Không mua cho cô, phần lớn cô còn chưa mở niêm phong, ngoại trừ khi bị Tư Đồ
Không ép ra ngoài, bị Tư Đồ Không ép đeo mấy thứ đó, đến tận bây giờ Liễu Ảnh không hề chủ động chạm vào những món đồ khác.
Hai năm đầu, Tư Đô Không cũng không mua gì cho cô, hình như bắt đầu từ năm thứ ba, Tư Đồ Không thích mua quà cho cô. Tư Đồ Không mua quà cho cô cũng không phải vào các ngày đặc biệt, mà là anh nổi hứng muốn mua thì mua về.
Sau đó Tư Đồ Không bắt đầu mua quần áo cho cô, mỗi lần đều mua rất nhiều.
Áo quần đều là Tư Đồ Không tự mua về, từ trước đến nay anh chưa từng hỏi ý kiến của cô, đương nhiên Tư Đồ Không mua về, cô không mặc thì Tư Đồ Không cũng không nói gì.
Sau đó Tư Đồ Không cứ liên tục mua, cô cũng chẳng mặc, lâu dần, trong tủ đồ toàn là áo quần mới.
Liễu Ảnh cũng không nhìn những bộ đồ mới đó, một vài cái còn chưa tháo mác, đến tận bây giờ cô vẫn chưa từng mang mà thôi!
Mà Tư Đồ Không đưa thẻ cho cô, cô cũng chưa từng dùng, thậm chí cô còn không biết trong thẻ có bao nhiêu tiền.
Mấy năm qua, cô vẫn kiên trì làm việc, tuy số tiền cô kiếm được không nhiều, nhưng cũng đủ để cô dùng rồi.
Ngoại trừ số tiền năm đó Tư Đồ Không cho cô để giúp nhà cô giải quyết rắc rối, thì cô chưa từng dùng thêm một ngàn nào của Tư Đồ Không.
Liễu Ảnh lấy thẻ ra khỏi ngăn kéo rồi đặt lên bàn.
Nếu đã kết thúc, Liễu Ảnh hi vọng mọi chuyện kết thúc rõ ràng, cô không muốn nợ anh.