Chương
“Ông cụ Tô , chuyện này đều là do Vỹ Luân sai, là Vỹ Luân không hiểu chuyện. Trước đây Vỹ Luân thích Nghiên Nghiên nên khó tránh khỏi hồ đồ. Chuyện này thật sự đã để Khiết Khiết phải uất ức rồi.” Bà Dụ là người khôn khéo liên tục đi ra giảng hòa, mỗi câu mỗi từ đều mang ý nghĩa sâu xa.
“Bất kể nó là cố ý hay hồ đồ, chuyện này đến đây kết thúc, không cần nói nữa.” Trên mặt Ông cụ Tô lạnh lùng hoàn toàn không cho phép thương lượng. Ông chỉ muốn cô bé Thanh của ông được rạng rỡ mặt mày lấy chồng, hi vọng cô bé Thanh của ông có thể hạnh phúc, cho nên ông tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chuyện như vậy.
“Nếu không như vậy đi, để cho Vỹ Phàm đính hôn với Khiết Khiết, Vỹ Phàm chưa có người yêu cũng không có bạn gái, thật ra tôi vẫn cảm thấy Vỹ Phàm và Khiết Khiết thích hợp hơn, tuổi tác cũng thích hợp hơn.” Ba Dụ biết nếu không thể xoay chuyển được cục diện trước mắt thì sợ rằng ông cụ Tô sẽ không bỏ qua cho nhà họ Dụ .
Ông ta vẫn biết một chút về tác phong xử sự của ông cụ Tô, đắc tội ông ấy tuyệt đối không có trái cây ngon mà ăn đâu.
Bất kể thế nào, đề nghị này là chứng tỏ nhà họ Dụ cúi đầu, cũng có thể cứu vãn lại chút mặt mũi cho Tô Khiết.
“Đúng, đúng, không phải ban đầu Ông cụ Tô cũng muốn để cho Khiết Khiết lấy Vỹ Phàm sao? Chỉ là nghĩ đến Vỹ Phàm vẫn còn đang đi học, lại chưa ổn định, sợ uất ức cho Khiết Khiết nên cuối cùng mới chọn Vỹ Luân thôi. Nói ra, bản tính của thằng bé Vỹ Phàm này lương thiện, dịu dàng ân cần, càng thích hợp với Khiết Khiết hơn.” Bà Dụ cũng tiếp lời chồng nói luôn.
Cho dù bà ta không hy vọng con trai của bà ta ưu tú như vậy lại cưới cô ngốc này, nhưng vì Dụ thị , bây giờ cũng chỉ có thể tạm thời làm vậy.
Về phần chuyện sau này, chờ sau này lại nghĩ cách.
Dụ Vỹ Phàm khẽ run lên, đôi mắt nhìn Tô Khiết và khẽ mím môi. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, anh ta không phản đối.
Bà Dụ vốn rất sợ con trai trực tiếp từ chối, còn muốn âm thầm kéo con trai, thấy Dụ Vỹ Phàm tự nhiên không phản đối thì trên mặt có hơi bất ngờ.
Sao hôm nay con trai lại nghe lời như thế, hiểu chuyện như thế? Chẳng lẽ lớn rồi nên cũng biết gánh vác chuyện trong gia đình à?
Tô Khiết cúi đầu, khóe miệng giật giật. Cô và Dụ Vỹ Phàm à? Vậy còn không bằng giết luôn cô đi cho rồi.
Ông cụ Tô vẫn trầm mặt, nhưng lúc này thật ra không nói gì, đôi mắt nhìn về phía Tô Khiết
Thật ra, trước đây ông đúng là tương đối vừa ý Dụ Vỹ Phàm .
Trước đây, ông cảm thấy lấy tính tình của Dụ Vỹ Phàm chắc chắn sẽ không kết hôn sớm như vậy, nhưng lúc này Dụ Vỹ Phàm lại không từ chối.
Ông nhìn người từ trước đến nay rất chuẩn, ông biết, lấy tính tình của Dụ Vỹ Phàm tuyệt đối sẽ không vì bất kỳ kẻ nào, bất cứ chuyện gì mà uất ức chính mình.
Lúc này Dụ Vỹ Phàm không từ chối, nói rõ trong lòng anh ta thật sự tiếp nhận Khiết Khiết .
Hơn nữa, ông cũng tin tưởng cách làm người của Dụ Vỹ Phàm , chỉ cần anh ta đã nhận lời thì sẽ không đổi ý, về sau nhất định sẽ đối xử tốt với Khiết Khiết .
Điều ông muốn nhất chẳng qua chỉ là cho Khiết Khiết hạnh phúc mà thôi.
“Khiết Khiết, Vỹ Phàm sẽ dỗ cho cháu vui vẻ hơn, càng biết chăm sóc người khác, càng biết thương người khác hơn. Thật ra, cháu và Vỹ Phàm đúng là thích hợp hơn.” Bà Dụ hiểu rõ mấu chốt trong chuyện này vẫn ở trên người Tô Khiết , chỉ có Tô Khiết đồng ý thì chuyện hôm nay mới có thể giải quyết được.
Lúc này, Dụ Vỹ Phàm nhìn cô, chờ đợi câu trả lời của cô, trong lòng anh ta đột nhiên có chút hồi hộp, cũng khẩn trương nhất từ trước tới nay.