Chương
“Ông nói xem có phải là ông ấy đã phát hiện ra cái gì rồi không.” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo nhìn thấy cậu ba Nguyễn sau khi dừng xe thì vẫn luôn không có động tĩnh, xe không tiếp tục di chuyển, cửa xe cũng không được mở ra, người ở trong xe cũng không bước xuống, dường như là tất cả đều dừng lại.
Dù sao thì thằng nhóc cũng chỉ là cậu bé mới năm tuổi, tính kiên nhẫn đương nhiên vẫn còn chưa trưởng thành tốt, đặc biệt là loại người chuyên nghiệp giống như Cố Ngũ, đương nhiên gặp sự kiên nhẫn của bạn nhỏ Đường Minh Hạo, không thể so sánh với cậu ba Nguyễn được rồi.
“Phát hiện chắc chắn là đã phát hiện rồi.”, lời nói này của Cố Ngũ có vẻ như là rất tự tin hơn, nữa còn mang theo mấy phân kiêu ngạo, lão đại không hổ là lão đại, quả nhiên lợi hại,.
Chắc chắn là lão đại đã phát hiện ra có chỗ nào đó không đúng, cho nên mới không trực tiếp chạy vào, có lẽ là lão đại cũng không ngờ đến là bọn họ gài bẫy chính mình, cho nên lão đại không lập tức bước xuống xe, chắc là đang quan sát tình huống.
“Ông đắc ý cái gì chứ, nếu như đổi lại là ông thì ông có thể phát hiện ra được không?” Lúc đầu giọng điệu của Đường Minh Hạo rất tốt, chỉ là khi nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Cố Ngũ thì bạn nhỏ Đường Minh Hạo đó không khách khí trợn mắt nhìn Cố Ngũ một chút.
“Tôi không phát hiện được cũng không sao hết, lão đại của tôi có thể phát hiện là được rồi.” Cố Ngũ không thèm để ý chút nào mà lại càng đắc ý hơn nữa, anh ta có lợi hại hay không thì cũng chẳng quan trọng, quan trọng nhất chính là lão đại nhà anh ta lợi hại.
Cái này đủ để anh ta thấy kiêu ngạo.
“Xí, còn không phải là Nguyễn Hạo thần không dám bước xuống à.” Đường Minh Hạo thấy xe của Nguyễn Hạo thần thật lâu sau mà cũng không có động tĩnh, rõ ràng là không giữ được bình tĩnh cho nên lúc này trong giọng nói của bạn nhỏ Đường Minh Hạo rõ ràng mang theo mấy phần xúc động, vội vàng.
“Lão đại như thế này gọi là cẩn thận, rõ ràng là đã phát hiện không đúng còn muốn tùy tiện hành động đó mới gọi là không có bản lĩnh, là xúc động, là không có đầu óc, xúc động thì sẽ chết rất nhanh, rất thảm.” Cố Ngũ nhìn về phía Đường Minh Hạo, giải thích một cách rất nghiêm túc, đương nhiên lời nói này Cố Ngũ cũng cố gắng nói cho Đường Minh Hạo nghe được, anh ta muốn mượn cơ hội này để nói cho cậu chủ nhỏ biết rằng lúc gặp thời điểm nguy hiểm thì ngàn vạn lần không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Về phần tình huống hiện tại của lão đại, Cố Ngũ nhìn qua màn hình theo dõi, trong lòng đột nhiên động một cái.bg-ssp-{height:px}
Về phân tình hình hiện tại của lão đại, Cố Ngũ nhìn màn hình camera giám sát, trong lòng bỗng nảy lên.
Đường Minh Hạo lần này không mắng anh ta, chỉ nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, rõ ràng bạn nhỏ Đường Minh Hạo đồng ý với câu này của anh ta.
Cố Ngũ thấy phản ứng của cậu chủ nhỏ nhà mình, trong lòng vô cùng an ủi, cậu chủ nhỏ nhìn như vô cùng càn quấy, nhưng chỉ cần là ý kiến đúng thì cậu ấy đều nghe vào.
Đương nhiên, cậu chủ nhỏ cũng không phải càn quấy hoàn toàn, dù sao cũng là họ bắt cóc cậu ấy trước.
Hơn nữa, chuyện cậu chủ nhỏ làm đều có kế hoạch, có chuẩn bị, cậu ấy mặc dù chỉ mới năm tuổi, nhưng những chuyện sắp xếp trước đó, nếu đổi thành người bình thường tuyệt đối sẽ mắc bẫy.
Chỉ là lão đại nhà anh ta không phải người bình thường, anh ấy quá lợi hại.
Nhưng mà, lúc này Cố Ngũ thấy xe của lão đại nhà mình dừng lại rồi không còn phản ứng gì nữa thì trong lòng anh ta cũng mơ hồ cảm thấy kỳ quái, lão đại rốt cuộc đang làm gì? lão đại không Tôh động là có ý gì?
lão đại định làm gì?
“Chú nói xem vừa nãy có phải Đại Xuân đã dùng thuốc gì không, trực tiếp chuốc thuốc mê Nguyễn Hạo thần rồi?” Đường Minh Hạo thấy xe của cậu ba Nguyễn mãi không có động tĩnh gì thì nghi hoặc trong lòng ngày càng nhiều.