Chương
Trong lòng Đường Minh Hạo vốn có chút lo lắng Nguyễn Hạo thần không thích cậu, không chấp nhận cậu, hiện tại Nguyễn Hạo thần còn bắt cóc Đường Minh Hạo, Tô Khiết có chút lo lắng quan hệ của hai ba con ngày càng căng thẳng.
Cho nên Tô Khiết nói chuyện này là vì muốn Nguyễn Hạo thần biết rõ để Nguyễn Hạo thần không nên trách Đường Minh Hạo, cô càng hy vọng Nguyễn Hạo thần có thể nghĩ cách xoa dịu quan hệ với Đường Minh Hạo.
Nhưng Tô Khiết không biết Nguyễn Hạo thần mở loa ngoài, cậu ba Nguyễn có thể nghe thấy những lời cô nói, Đường Minh Hạo cũng nghe được.
“Mẹ nói bậy, con không có.” Đường Minh Hạo chu miệng nhỏ, lập tức phản bác, cậu mới không muốn yếu kém ở trước mặt Nguyễn Hạo thần.
Cậu mới không muốn để Nguyễn Hạo thần biết suy nghĩ trong lòng mình.
Nguyễn Hạo thần không thích cậu, không nghĩ nhận cậu, vừa rồi Nguyễn Hạo thần còn nói cậu có thừa nhận hay không cũng không quan trọng, cho nên cậu mới không cần nhận Nguyễn Hạo thần.
Tô Khiết ở bên kia nghe giọng nói của Đường Minh Hạo thì sửng sốt: “Nguyễn Hạo thần, anh mở loa ngoài sao?!”
Tô Khiết đột nhiên không biết nói gì, cô vốn muốn cho Nguyễn Hạo thần biết suy nghĩ của Đường Minh Hạo, nhưng cô không nghĩ tới Đường Minh Hạo cũng nghe thấy lời cô nói!!
Từ nhỏ Đường Minh Hạo đã kiêu ngạo, Đường Minh Hạo còn vô cùng kiên cường, rất nhạy cảm, Tô Khiết sợ Đường Minh Hạo sẽ nghĩ nhiều.
“Em yên tâm đi, anh sẽ xử lý chuyện này.” Nguyễn Hạo thần biết rõ suy nghĩ của Tô Khiết, anh sẽ xử lý chuyện này, chắc chắn không cần cô nhọc lòng, càng sẽ không làm cho cô lo lắng.
“Ừ” Tô Khiết lên tiếng, cô tin chỉ cần Nguyễn Hạo thần muốn thì có thể xử lý tốt, nhưng Tô Khiết nghĩ đến chuyện Nguyễn Hạo thần bắt cóc Đường Minh Hạo thì không thể bỏ qua như thế?!
Lúc này Nguyễn Hạo thần mở loa ngoài, nếu chuyện bắt cóc cứ bỏ qua như vậy thì con trai chắc chắn sẽ không phục, không đồng ý, cho nên Tô Khiết lại bổ sung một câu: “Em vẫn chưa tính sổ với anh chuyện bắt cóc con trai em đâu, khi nào chúng ta gặp mặt thì em sẽ tính sổ với anh món nợ này.”bg-ssp-{height:px}
“Chuyện này là lỗi của anh, tất cả là lỗi của anh.” Nguyễn Hạo thần hiểu rõ Tô Khiết, cho nên biết được suy nghĩ của cô, chuyện này vốn là lỗi của anh, cho dù cô không tìm anh tính số, anh cũng phải xin lỗi cô.
“Anh xin lỗi.” Nguyễn Hạo thần suy nghĩ, sau đó trâm giọng nói một câu, cậu ba Nguyễn lớn như vậy nhưng hiếm khi xin lỗi người khác, lời xin lỗi này của cậu ba Nguyễn chứa rất nhiều tình cảm.
“Anh không cần xin lỗi em, anh nên xin lỗi con trai.” Tô Khiết nghe cậu ba Nguyễn xin lỗi thì ngẩn người, nhưng cô cảm thấy Nguyễn Hạo thần không có lỗi với mình, Nguyễn Hạo thần có xin lỗi cũng phải là xin lỗi con trai.
Nếu hiện tại Nguyễn Hạo thần trực tiếp xin lỗi con trai thì nói không chừng con trai sẽ tha thứ cho Nguyễn Hạo thần.
Đường Minh Hạo là con trai của cô, cô hiểu rõ con trai của mình nhất, từ trước đến nay Đường Minh Hạo luôn mạnh miệng mềm lòng.
“Cảm ơn em.” Chỉ là Nguyễn Hạo thần lại nói một câu, lúc cậu ba Nguyễn nói lời này thì hơi khàn giọng, trong giọng nói có rất nhiều cảm xúc.
Tô Khiết: “…”
Ở bên kia Tô Khiết nhất thời không biết nói gì, nói thật cô quen biết Nguyễn Hạo thần lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy Nguyễn Hạo thần như vậy, thật sự có chút không quen.
“Em vất vả rồi.” Nhưng cậu ba Nguyễn vẫn không định kết thúc, giọng nói trầm thấp của cậu ba Nguyễn lại truyền tới!