Chương
Đường Minh Hạo không muốn nghe đáp án của Nguyễn Hạo thần, nhưng cậu chạy đến cửa nhà cũ họ Đường, Nguyễn Hạo thần không gọi cậu lại, Nguyễn Hạo thần cũng không nói gì với cậu.
Tâm trạng của Đường Minh Hạo lại trở nên nặng nề, xem ra Nguyễn Hạo thần thật sự cũng thích cậu một chút, xem ra đề nghị của cậu hợp ý với Nguyễn Hạo thần, cho nên Nguyễn Hạo thần giữ im lặng, không nói gì.
Đường Minh Hạo chạy vào nhà cũ họ Đường nhanh hơn, chạy một mạch đến phòng khách.
“Minh Hạo, không phải cháu ở trong phòng sao? Sao cháu chạy vào từ bên ngoài?” Phạm My trong phòng khách nhìn thấy Đường Minh Hạo chạy vào thì có chút ngốc: “Cháu đi đâu vậy? Sao còn th ở dốc như thế?”
“Bà mợ, cháu không sao, cháu chỉ chơi bên ngoài một chút thôi.” Lúc này tâm trạng của Đường Minh Hạo không tốt, không muốn giải thích nhiều, Đường Minh Hạo cũng không quên sự lễ phép cơ bản: “Bà mợ, cháu lên lầu đi ngủ trước đây.”
“À, được được.” Phạm My là người cẩn thận, bà thấy tâm trạng của Đường Minh Hạo không tốt, cho nên cũng không hỏi nhiều.
Đường Minh Hạo nhanh chóng lên lầu, nhưng khi cậu đi đến trước cửa phòng thì tốc độ chậm lại, cậu đứng ở ngoài cửa phòng, do dự một chút, sau đó mới mở cửa phòng đi vào, Đường Minh Hạo vừa đi vào vừa cố gắng che giấu cảm xúc của mình.
Đường Minh Hạo biết em gái chắc chắn đang chờ cậu ở trong phòng, cậu không muốn để em gái nhìn thấy mình không vui, cậu không nghĩ để em gái lo lắng.
Quả nhiên cửa phòng vừa mở, Đường Vũ Kỳ nhìn thấy cậu thì vui vẻ chạy tới: “Anh trai, cuối cùng anh cũng trở về.”
“Anh trai, anh có gặp ba không? Anh và ba ở chung thế nào?” Đường Vũ Kỳ quan tâm nhất là chuyện anh trai nhà mình và ba ở chung với nhau, bởi vì điều này quyết định thời gian cả nhà bọn họ có thể ở bên nhau.
“Anh gặp rồi.” Đường Minh Hạo nhắc tới Nguyễn Hạo thần thì cảm xúc trầm xuống, nhưng cậu không lộ ra nhiều ở trước mặt em gái nhà mình.
Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.bg-ssp-{height:px}
“Vậy anh và ba đã nhận nhau rồi.” Hai mắt Đường Vũ Kỳ lập tức sáng lên, trong giọng nói tràn đầy vui vẻ.
Nếu anh trai và ba gặp mặt thì chắc chắn đã nhận ra nhau.
Đường Minh Hạo: “…”
Cậu và Nguyễn Hạo thần đã gặp mặt, nhưng với tình huống trước đó của cậu và Nguyễn Hạo thần xem như đã nhận nhau sao?
Mặc dù Nguyễn Hạo thần đã biết thân phận của cậu nhưng cũng không thừa nhận cậu, thậm chí không hề gọi cậu.
Đương nhiên cậu cũng không gọi Nguyễn Hạo thần.
Tình huống như vậy thật sự không coi là nhận nhau, hơn nữa Nguyễn Hạo thần không thích cậu, chỉ sợ Nguyễn Hạo thần vốn không muốn nhận đứa con trai này.
Nhưng Đường Minh pHạo nhìn ánh mắt mong chờ của Đường Vũ Kỳ thì thật sự không muốn em gái thất vọng, cậu vẫn chậm rãi gật đầu.
Ít nhất Nguyễn Hạo thần đã biết sự tồn tại của cậu, cậu và Nguyễn Hạo thần cũng đã gặp mặt, miễn cưỡng xem như đã nhận nhau.
“Thật là tốt quá, thật là tốt quá, nếu anh trai và ba cũng đã nhận nhau thì cả nhà chúng ta có thể ở bên nhau rồi.” Đường Vũ Kỳ nhìn thấy anh trai gật đầu thừa nhận thì reo lên, cô bé đã mong chờ điều này rất lâu, rất lâu rồi.