Chương
“Cậu có biết người này là ai không?” Trịnh Hùng hơi nghiêng người, chỉ vào Trình Nhu Nhu bên cạnh.
Con ngươi thư ký Lưu lóe lên, đây là ai? Anh ta vẫn luôn cho rằng đây là một thư ký nhỏ, hơn nữa còn chưa có kinh nghiệm trong xã hội, thư ký nhỏ không là gì cả.
Bởi vì sau khi cô ta vào Nguyễn thị thì ánh mắt vẫn luôn nhìn xung quanh, tuy rằng không đến mức nói là hai lúa lên thành phố, nhưng phản ứng đó làm cho anh ta cảm thấy buồn cười.
Mặc dù trong khoảng thời gian này Trình Nhu Nhu đã tham gia không ít bữa tiệc, cũng coi như nhìn thấy khung cảnh tráng lệ, nhưng những bữa tiệc đó không thể so sánh với Nguyễn thị, mấy năm trước Nguyễn Hạo thần tự mình thiết kế trang trí Nguyễn thị, vô cùng tráng lệ, không có công ty nào ở thành phố A có thể so sánh được.
Trong khoảng thời gian này Trình Nhu Nhu vẫn luôn ở chi nhánh Quỷ Vực Chi Thành ở thành phố A, Trịnh Hùng trang trí chi nhánh ở thành phố A cũng rất tráng lệ, lần đầu tiên Trình Nhu Nhu đến chi nhánh thì cảm thấy giống như đi vào cung điện.
Nhưng hiện tại Trình Nhu Nhu tới Nguyễn thị thì mới biết được chi nhánh thành phố A không đáng nhắc tới, so với Nguyễn thị thì chi nhánh thành phố A lập tức vỡ thành nhiều mảnh.
Trình Nhu Nhu nhất thời cảm thấy hai mắt mình không đủ dùng, đương nhiên trong lòng cô ta quá chấn động nên không giấu được biểu cảm trên mặt, vẻ mặt kinh ngạc, vẻ mặt chấn động, vẻ mặt hâm mộ!!
Khi cô ta nghe thấy Trịnh Hùng nhắc tới mình thì mới lấy lại tinh thần, sau đó cô ta nhìn về phía thư ký Lưu, Trình Nhu Nhu muốn thể hiện thân phận của mình nên cố tình ngẩng đầu lên, muốn tỏ vẻ kiêu ngạo và cao quý.
Nhưng cho dù hiện tại cô ta là công chúa Quỷ Vực Chi Thành nhưng cô ta vốn không có sự cao quý và khí chất đó, cho nên động tác này của cô ta chẳng ra gì, cảm thấy rất buồn cười.
Khóe môi của thư ký Lưu không nhịn được giật giật, vừa rồi anh ta đột nhiên có một cảm giác gà rừng giả vờ làm khổng tước quen thuộc, nhưng thư ký Lưu đã gặp qua khung cảnh hoàng tráng nên sẽ không lộ cảm xúc của mình ra ngoài, còn phối hợp hỏi: “Xin hỏi cô đây là?”
“Cô ấy là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành chúng tôi.” Trịnh Hùng lập tức giới thiệu Trình Nhu Nhu, trong giọng nói rõ ràng mang theo sự khoe khoang.
Cho dù thư ký Lưu đã nhìn quen những chuyện như vậy nhưng lúc này anh ta cũng hoàn toàn kinh ngạc, nhất thời không che giấu được cảm xúc của mình, hai mắt nhìn Trình Nhu Nhu tràn đầy khó tin.bg-ssp-{height:px}
Trong nháy mắt thư ký Lưu suýt nữa kêu ra tiếng.
Đây là công chúa Quỷ Vực Chi Thành?
Đậu má?!!!
Đây là công chúa Quỷ Vực Chi Thành?
Người này là công chúa Quỷ Vực Chi Thành?
Trình Nhu Nhu nhìn thấy phản ứng của thư ký Lưu thì còn tưởng rằng thân phận của mình dọa sợ thư ký Lưu, trong lòng không nhịn được đắc ý, từ trước đến nay Trình Nhu Nhu không biết cách che giấu cảm xúc, trong lòng cô ta đắc ý thì trên mặt cũng lộ ra rõ ràng.
“Anh không cần căng thẳng như vậy, không cần sợ hãi, tôi là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, nhưng hôm nay tôi mang theo thành ý tới tìm tổng giám đốc của các anh.” Trên mặt Trình Nhu Nhu mang theo ý cười, cô ta muốn cố gắng thể hiện khí chất cao quý, nhưng cô ta vốn không có khí chất đó.
Hơn nữa lời nói của cô ta tràn đầy đắc ý.
Thư ký Lưu hoàn toàn sửng sốt, anh ta căng thẳng? Anh ta sợ hãi? Công chúa Quỷ Vực Chi Thành nhìn thấy anh ta căng thẳng và sợ hãi từ đâu vậy?
Thư ký Lưu đối mặt với công chúa này thì cảm giác không căng thẳng nổi chứ đừng nói là sợ hãi.
Công chúa này nói mang theo thành ý tới tìm tổng giám đốc của bọn họ? Lời này có ý gì?