Chương
“Nguyễn Hạo thần với cô Đường quan hệ không bình thường, khả năng có liên quan tới cô Đường.” Quản gia Trọng nghĩ rồi lại không nhịn được bổ sung một câu, một câu này, quản gia Trọng cũng là dựa theo tình huống bình thường phân tích ra.
“Cho người đi tra một chút.” Ánh mắt của Trương Minh Hoàng vốn thản nhiên không có bất cứ sự dao động gì đột nhiên thay đổi, nhất giọng giọng nói cũng rõ ràng trầm đi vài phần.
“Được.” Khóe môi của quản gia Trọng không khỏi giật giật, quả nhiên, vừa nhắc tới chuyện của cô Đường, thành chủ đặc biệt để tâm.
Quản gia Trọng vốn dĩ muốn lui ra ngoài, chỉ là khi đưa mắt nhìn bức tranh chân dung vừa rồi thành chủ vẽ, lại đột nhiên sững ra: “Thành chủ, bức tranh chân dung này là…”
“Sao hả?” Trương Minh Hoàng ngước mắt nhìn quản gia Trọng, đối với phản ứng của quản gia Trọng có hơi bất ngờ.
“Thành chủ, đây là vẽ tranh chân dung của bà chủ sao?” Mắt của quản gia Trọng cứ nhìn vào bức tranh chân dung, tư thái trong bức chân dung giống y hệt tư thái của người phụ nữ trong bức chân dung vẽ mà thành chủ đã vẽ trong năm nay.
Tư thái đó là thành chủ vẽ chỉ thuộc riêng cho bà chủ.
Nhưng năm nay, tất cả bức tranh chân dung trong thành, dáng vẻ của bà chủ đều là nhìn không rõ, nhưng trong bức tranh chân dung mà thành chủ vẽ hiện nay, lại có thể nhìn rõ dung mạo.
Dung mạo đó cực giống cô Đường.
Tư thái như bà chủ, nhưng dung mạo lại là của cô Đường, quản gia Trọng nhất thời cũng không biết người thành chủ vẽ có phải là phu nhân không.
“Ừm.” Trương Minh Hoàng nhìn bức chân dung, khẽ gật đầu: “Là bà ấy.”
Giọng của Trương Minh Hoàng lúc này không cao, nhưng ngữ khí lại rất chắc chắn.bg-ssp-{height:px}
“Nhưng dáng vẻ của bà chủ?” Quản gia Trọng nghe thấy câu trả lời của thành chủ nhà mình, thần sắc rõ ràng thay đổi, năm đó thành chủ đã trúng độc, ý thức không phải rất rõ ràng, cho nên lúc đó thành chủ không có nhìn rõ dáng vẻ của bà chủ.
Cho nên trong bức tranh chân dung mà thành chủ vẽ trong năm này mới nhìn không rõ dáng vẻ của bà chủ, chỉ bởi vì thành chủ đều không biết bà chủ rốt cuộc trông như nào.
Nếu không cũng không có khả năng tìm năm lại tra không được tin tức.
Bây giờ trong bức tranh chân dung của thành chủ đột nhiên có thể nhìn rõ dung mạo, hơn nữa đây rõ ràng còn là dung mạo của cô Đường…
Tâm trạng lúc này của quản gia Trọng vô cùng phức tạp, thành chủ có phải là càng lúc càng nhập ma rồi không?
Thành chủ nhất định là vì trước đó Lương nghi ngờ cô Đường là con gái của thành chủ, cho nên mới vẽ bà chủ thành dáng vẻ của cô Đường.
Thành chủ như này ông ta nhìn vô cùng đau lòng.
“Là dáng vẻ của bà ấy.” Trương Minh Hoàng không có ngẩng đầu, cho nên không có nhìn thấy biểu tình của quản gia Trọng, ông ta chỉ nhìn bức tranh chân dung trước mắt, khi nhìn bức chân dung ánh mắt của ông ta trở nên rất dịu dàng, khóe môi của ông ta hơi cong lên, thấp thoáng lộ ra nụ cười: “Tôi đột nhiên nghĩ ra dáng vẻ của bà ấy, đây chính là dáng vẻ của bà ấy rồi.”
Quản gia Trọng sững người, lúc đầu thành chủ căn bản không có nhìn rõ bà chủ trông như thế nào, bây giờ sao có thể đột nhiên nghĩ ra dáng vẻ của bà chủ chứ.