Chương
Lúc cô ta nói những lời này cố ý nâng cao âm điệu, Bùi Dật Duy đứng không xa hoàn toàn có thể nghe thấy rõ ràng.
Đương nhiên, lời này của Sở Bách Hà cũng là cố ý nói để Tô Khiết nghe.
Nguyễn Hạo Thần nghe thấy lời của Sở Bách Hà có chút ngoài ý muốn, đương nhiên, lời nói thế này cậu ba Nguyễn vẫn xem
như hài lòng, tay anh vẫn ôm Tô Khiết, không buông ra.
Cậu ba Nguyễn nhìn Tô Khiết, chờ đợi phản ứng của cô!!
“Em có đau lòng không?” Tuy nhiên, rất rõ ràng Tô Khiết đối với tình cảm trì độn không rõ dụng tâm lương khổ của Sở Bách Hà, điểm chú ý của cô hoàn toàn chệch hướng, sai quy luật.
Sở Bách Hà trực tiếp hỗn loạn.
Đậu xanh rau muống!!
Cô ta biết Khiết Khiết nhà cô ta là một người rất trì độn về mặt tình cảm, nhưng cô ta không nghĩ tới Khiết Khiết nhà cô ta sẽ trì độn tới mức này.
Điều cô ta muốn biểu đạt là cậu ba Nguyễn chỉ ôm Tô Khiết, mà đối với những phụ nữ khác thì tránh như ôn dịch, cho dù Khiết Khiết không thể hiểu rõ cô ta muốn biểu đạt ý này, vậy thì Khiết Khiết nghe thấy cô ta sà vào lòng Nguyễn Hạo Thần ít nhất cũng nên ghen tuông chút chứ?
Bây giờ dù sao Nguyễn Hạo Thần cũng là chồng của Khiết Khiết?
Kết quả, Tô Khiết tình cảm trì độn đã thành công tránh né hai điểm này, xin hỏi Khiết Khiết nhà cô ta rốt cuộc làm sao làm được vậy?
Nguyễn Hạo Thần trừng mắt Tô Khiết, sau đó âm thầm hít vào một hơi.
Bên này Tô Khiết thả dụng tâm của Sở Bách Hà trôi theo dòng nước, nhưng mà, bên phía Bùi Dật Duy rõ ràng đã có tác dụng, hơn nữa hiệu quả đặc biệt rõ ràng, Bùi Dật Duy đã dời bước, đi về phía họ.
Tay Nguyễn Hạo Thần vẫn khoác trên eo Tô Khiết, Tô Khiết khẽ dùng sức muốn tránh ra, trường hợp thế này
Nguyễn Hạo Thần cứ luôn ôm cô thật sự không thích hợp.
Nguyễn Hạo Thần nhìn Bùi Dật Duy đang đi tới, đôi mắt khẽ nheo lại lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, tay ôm eo cô đột nhiên siết chặt, khiến thân thể cô dựa sát vào anh hơn.
Sở Bách Hà nhìn Bùi Dật Duy, lại nhìn Nguyễn Hạo Thần, con người xoay một vòng, sau đó đột nhiên cất cao giọng kinh ngạc nói: “A, đàn em, chân em bị trẹo rồi? Cậu Thần, chỉ có thể phiền cậu thôi.”
Cậu ba Nguyễn là người thông minh thế nào, lời của Sở Bách Hà còn chưa nói xong, anh đã trực tiếp ôm Tô Khiết lên, ôm công chúa hẳn hoi.
Những người khác đi theo phía sau cũng đều ngây ra, đây là cậu ba Nguyễn không gần nữ sắc, lạnh lùng vô tình trong truyền thuyết sao?
Vì động tác của cậu ba Nguyễn quá nhanh, quá đột ngột, Tô Khiết giật nảy mình, phản ứng đầu tiên chính là ôm chặt cổ anh theo bản năng.
Mặc dù Tô Khiết là phản ứng bản năng, nhưng động tác đó nhìn lại cực kỳ tự nhiên, cực kỳ hài hòa, dù sao Nguyễn Hạo Thần bây giờ là chồng danh chính ngôn thuận của cô, cho nên trong tiềm thức cô không có cảm giác phòng bị và kháng cự nên có.
Bước chân Bùi Dật Duy khựng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm đôi tay ôm cổ Nguyễn Hạo Thần của Tô Khiết, sắc mặt rất phức tạp.
Từ góc độ của Tô Khiết nhìn không thấy Bùi Dật Duy, nhưng cậu ba Nguyễn lại thấy phản ứng của Bùi Dật Duy rất rõ ràng.
Khóe môi cậu ba Nguyễn khẽ cong lên nụ cười lạnh, dám có ý đồ với vợ anh, tìm chết!