CHƯƠNG
“Được, em nghe lời anh trai.” Quả nhiên Đường Vũ Kỳ rất ngoan ngoãn gật đầu.
Đường Minh Hạo ra ngoài tìm tài xế.
“Tổng giám đốc, tất cả thủ tục đã hoàn thành, hợp đồng đã đưa tới.” Thư ký Lưu mang tài liệu của luật sư đã đưa đi vào văn phòng đến trước mặt Nguyễn Hạo thần.
Nguyễn Hạo thần nhận lấy rồi mở ra, sau đó anh nhanh chóng nhìn một lần, trầm giọng lên tiếng: “Ừ.”
“Tổng giám đốc, có rất nhiều phóng viên tới, hợp đồng cũng đã có, sắp đến giờ rồi, phóng viên đang chờ ở dưới lầu, có cần tôi sắp xếp bọn họ vào phòng khách…” Thư ký Lưu nhìn đồng hồ, còn khoảng mười phút nữa là đến thời gian tổng giám đốc nói, thư ký Lưu cảm thấy cần sắp xếp phóng viên.
“Không cần, ở ngay dưới lầu công ty.” Nguyễn Hạo thần cắt ngang lời thư ký Lưu nói, Nguyễn Hạo thần đã tính toán xong mọi thứ.
“Ở ngay dưới lầu có phải không được ổn hay không?” Thư ký Lưu hơi giật mình, có ai tổ chức họp báo ở dưới lầu công ty chứ?
Nhưng thư ký Lưu nhìn vẻ mặt của tổng giám đốc thì nuốt xuống lời muốn nói.
Nguyễn Hạo thần ngồi trên ghế trên, hơi híp mắt lại, anh dựa vào lưng ghế ngồi không nói chuyện.
Thư ký Lưu đứng bên cạnh cũng không dám nhiều chuyện.
Toàn bộ văn phòng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở.
Thời gian dần trôi qua, ngày càng gần đến thời gian Nguyễn Hạo thần hẹn với phóng viên, Nguyễn Hạo thần vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, anh vẫn nhắm mắt, che giấu sự u ám làm cho người khác sợ hãi mà thay bằng sự bình tĩnh, chín chắn, không chút gợn sóng.
Thư ký Lưu thấy đã đến giờ, nhưng lại không dám quấy rầy tổng giám đốc.bg-ssp-{height:px}
Nhưng đúng lúc này điện thoại của Nguyễn Hạo thần lại vang lên, Nguyễn Hạo thần mở mắt ra nhìn màn hình hiển thị, hai mắt anh lóe lên, xem ra Tào Du đã làm xong.
Nguyễn Hạo thần cầm điện thoại nghe máy.
“Anh ba, em đã làm xong rồi, bây giờ em đang đưa đến cho anh, khoảng năm phút nữa là đến, hiện tại anh đang ở công ty sao?” Có lẽ cậu năm Tào đang ở trên đường nên có chút ồn ào.
“Ừ, cậu đưa đến dưới lầu công ty, tôi ở dưới lầu chờ cậu.” Nguyễn Hạo thần dặn dò một câu, sau đó cúp điện thoại.
Sau khi Nguyễn Hạo thần cúp điện thoại thì đứng lên, anh lập tức đi ra ngoài: “Đi thôi.”
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, cũng nên bắt đầu rồi hoặc là phải nói cũng nên kết thúc thôi!!
“Vâng.” Thư ký Lưu trả lời rồi đi theo, thư ký Lưu đi phía sau nhìn bóng lưng thẳng tắp của tổng giám đốc thì không nhịn được thở dài trong lòng, bóng lưng của tổng giám đốc vẫn thẳng tắp nhưng hiện tại anh ta cảm thấy đau lòng.
Nguyễn Hạo thần vào thang máy riêng xuống lầu một, phóng viên vây quanh bên ngoài công ty, nhưng trước đó thư ký Lưu nói phóng viên chờ ở bên ngoài, Nguyễn Hạo thần nói sẽ tổ chức họp báo ở đó, cho nên thư ký Lưu để bảo vệ duy trì trật tự, ngăn phóng viên ở bên ngoài.
Nhưng Nguyễn Hạo thần vừa xuất hiện, phóng viên lập tức phát hiện, cả đám phóng viên đều muốn chen vào bên trong, muốn được phỏng vấn trực tiếp.
“Đừng đẩy nữa, đừng chen lấn vào bên trong, tổng giám đốc của chúng tôi nói sẽ tổ chức họp báo ở bên ngoài, mọi người chen vào cũng vô dụng.” Bảo vệ vừa cản phóng viên vừa dùng loa thông báo.
Nhưng dưới tình huống này thì làm sao phóng viên có thể nghe lời bảo vệ chứ, cả đám vẫn muốn chen vào.
Cũng may lúc này Nguyễn Hạo thần đã đi tới, anh đi ra công ty, phóng viên vây quanh anh ở cửa rối rít đưa micro trong tay đến trước mặt Nguyễn Hạo thần, bắt đầu đặt câu hỏi.
“Tổng giám đốc Nguyễn, không biết hôm nay anh tổ chức họp báo công bố chuyện quan trọng gì?”