CHƯƠNG
Ông cụ Nguyễn nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Nguyễn Hạo thần, nhưng điện thoại vang lên tiếng kết nối, Nguyễn Hạo thần không nghe máy.
Ông cụ Nguyễn nhìn qua video phát sóng trực tiếp, thư ký Lưu đã khống chế tình hình dưới lầu Nguyễn thị. không quá hỗn loạn, tuy rằng còn có chút ồn ào nhưng Nguyễn Hạo thần không đến mức nghe không thấy tiếng điện thoại vang lên.
Ông cụ Nguyễn trầm mặt xuống, sau đó tiếp tục gọi cho Nguyễn Hạo thần, Nguyễn Hạo thần không có chút phản ứng nào, ông cụ Nguyễn liên tục gọi mấy cuộc nhưng Nguyễn Hạo thần không nghe máy, sắc mặt ông cụ Nguyễn ngày càng khó coi.
“Có lẽ Hạo thần không mang theo điện thoại, Tào Du cũng ở đó, ông gọi cho Tào Du đi.” Bà cụ Nguyễn thấy không gọi được điện thoại thì trong lòng cũng rất sốt ruột, bà ta thật sự sợ Nguyễn Hạo thần nói bậy bạ.
“Đúng, đúng, gọi cho Tào Du.” Ông cụ Nguyễn nhanh chóng tìm số điện thoại của Tào Du gọi đi, Tào Du ở đó, chỉ cần gọi cho Tào Du thì có thể tìm thấy Nguyễn Hạo thần.
Lúc này thư ký Lưu đã khống chế được tình hình dưới lầu Nguyễn thị, cho nên cũng không còn ầm ĩ như trước, điện thoại của cậu năm Tào vang lên thì anh ta nghe thấy, anh ta lấy điện thoại ra, sau khi anh ta nhìn màn hình hiển thị thì khóe môi không nhịn được giật giật, ông cụ Nguyễn gọi điện thoại cho anh ta thì chắc chắn đã xem phát sóng trực tiếp.
Mà ông cụ Nguyễn rõ ràng muốn tìm anh ba.
Cậu năm Tào cầm điện thoại tới gần Nguyễn Hạo thần thấp giọng nói: “Anh ba, ông cụ Nguyễn gọi tới, em nghe hay không nghe?”
Nguyễn Hạo thần chỉ nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, không nói chữ gì.
Cậu năm Tào có chút mờ mịt, phản ứng này của anh ba là để anh ta nghe hay là không cho anh ta nghe?bg-ssp-{height:px}
Anh ba không thể nói rõ với anh ta sao?
Điện thoại vẫn luôn vang lên không ngừng, cậu năm Tào nhìn Nguyễn Hạo thần không có phản ứng gì, anh ta suy nghĩ một lát rồi nghe máy, dù sao anh ba sắp làm chuyện này có liên quan đến ông cụ Nguyễn rất lớn, lúc này cũng nên cho ông cụ Nguyễn một cơ hội ngăn cản.
Lỡ lời nói của ông cụ Nguyễn làm cho anh ba thay đổi suy nghĩ thì sao.
“Tào Du, cậu nói Hạo thần nghe điện thoại.” Cậu năm Tào vừa nghe máy thì giọng của ông cụ Nguyễn truyền tới, đó là tiếng rống, vô cùng tức giận.
Cậu năm Tào thở dài một hơi trong lòng, hiện tại anh ba còn chưa làm gì, ông cụ Nguyễn đã tức giận như vậy, nếu anh ba làm chuyện này thì có làm cho ông cụ Nguyễn tức đến chết hay không?
Cậu năm Tào nhìn thoáng qua Nguyễn Hạo thần đang đứng bên cạnh mình, anh ta nghe tiếng ông cụ Nguyễn quát lên trong điện thoại thì vẫn đưa điện thoại đến bên tai Nguyễn Hạo thần, ông cụ Nguyễn muốn nói gì thì nhanh chóng nói với anh ba đi, nếu không thì sợ là không còn cơ hội.
“Nguyễn Hạo thần, cháu muốn làm gì, lúc này cháu tổ chức họp báo để làm gì?” Lúc này mấy công ty truyền thông đều quay Nguyễn Hạo thần, cho nên cậu năm Tào đưa điện thoại đến bên tai Nguyễn Hạo thần thì ông cụ Nguyễn cũng nhìn thấy được qua phát sóng trực tiếp, ông cụ Nguyễn không chờ Nguyễn Hạo thần nói gì đã quát lên.
Nguyễn Hạo thần không hề nhúc nhích, không có bất cứ phản ứng gì, cũng không trả lời, dường như ông cụ Nguyễn quát lên với người khác.
Ông cụ Nguyễn nhìn phát sóng trực tiếp thấy phản ứng của Nguyễn Hạo thần thì càng tức giận: “Nguyễn Hạo thần, cháu nghe kỹ cho ông, nếu cháu dám nói bậy với phóng viên, nếu cháu dám nói không cưới công chúa Quỷ Vực Chi Thành gì đó thì sau này cháu đừng nghĩ đến mọi thứ của nhà họ Nguyễn nữa, cháu đừng tưởng rằng ông chuyển cổ phần công ty sang cho cháu thì ông không làm gì được cháu, chỉ cần ông muốn thì ông có thể lấy lại bất cứ lúc nào, ông không uy hiếp cháu, lúc ông chuyển cổ phần sang cho cháu đã có sự chuẩn bị, ghi rõ một số điều kiện.”