CHƯƠNG
Bà cụ Nguyễn tìm đoạn ghi âm rồi cắt ra, chỉ giữ lại tiếng Đường Vũ Kỳ gọi ba, lúc đó Đường Vũ Kỳ gọi cho Nguyễn Hạo thần trong văn phòng, đương nhiên bà cụ Nguyễn cắt hết những đoạn khác không có lợi ích gì.
“Nghe được đó, hơn nữa lúc này hiện trường có chút hỗn loạn, Hạo thần chắc chắn không nghe ra được điều gì khác thường.”
Ông cụ Nguyễn nghe đoạn ghi âm đã cắt xong thì vô cùng hài lòng: “Bây giờ tôi gọi cho Tào Du.”
“Ừ, ông làm nhanh đi, thừa dịp Hạo thần còn đang ở đó, chỉ cần Hạo thần chạy từ buổi họp báo về nhà họ Nguyễn thì mới có hiệu quả tốt nhất.” Bà cụ Nguyễn tính toán cả đời, đã sớm sắp xếp kế hoạch.
Ông cụ Nguyễn cũng không dám kéo dài thời gian, lấy điện thoại gọi cho Tào Du.
Lúc này Nguyễn Hạo thần vẫn chưa rời đi, bởi vì có quá nhiều phóng viên vây quanh Nguyễn Hạo thần đặt câu hỏi, Nguyễn Hạo thần không thể đi được.
Cậu năm Tào vẫn luôn đi theo bên cạnh Nguyễn Hạo thần, cho nên cũng bị các phóng viên vây quanh ở giữa.
Có quá nhiều phóng viên đặt câu hỏi cho nên hiện trường có chút hỗn loạn, nhưng cậu năm Tào vẫn nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình.
Cậu năm Tào lấy điện thoại ra nhìn màn hình hiển thị thì khóe môi không nhịn được giật giật, ông cụ Nguyễn gọi điện thoại cho anh ta làm gì?
Chuyện đã như vậy, anh ba cũng nói rõ ràng như thế rồi, hiện tại ông cụ Nguyễn gọi điện thoại cho anh ta cũng vô dụng, anh ta không thể khuyên nhủ anh ba.
Nhưng cậu năm Tào vẫn đưa điện thoại tới trước mặt Nguyễn Hạo thần ra hiệu Nguyễn Hạo thần nhìn màn hình hiển thị.
Nguyễn Hạo thần chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, cũng không có bất cứ phản ứng gì, trên mặt không thay đổi biểu cảm, ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích, từ hôm nay trở đi tất cả nhà họ Nguyễn và anh không liên quan đến nhau, những người nhà họ Nguyễn cũng không có quan hệ gì với anh nữa.bg-ssp-{height:px}
“Em nhận hay là không nhận?” Cậu năm Tào nhìn thấy phản ứng của Nguyễn Hạo thần thì nhất thời có chút lưỡng lự, lúc này anh ta nghe máy hay là không nghe?
Anh ta nghe máy thì không biết nói cái gì, nhưng nếu không nghe máy thì có vẻ không tôn trọng người lớn, nhưng anh ba không còn là người nhà họ Nguyễn, anh ta cũng không cần coi ông cụ Nguyễn là người lớn?
Cậu năm Tào suy nghĩ rồi vẫn quyết định không nghe máy, sau đó cất điện thoại vào.
“Tào Du này cũng không nghe máy.” Ông cụ Nguyễn nhìn video phát sóng trực tiếp thấy cậu năm Tào không nghe điện thoại thì tức giận đến mức muốn ném điện thoại đi.
“Tào Du cũng không nghe điện thoại, chúng ta làm sao bây giờ? Gọi cho thư ký Lưu sao?” Ông cụ Nguyễn lại không nhịn được sốt ruột, ông nhìn về phía bà cụ Nguyễn hỏi ý kiến của bà cụ Nguyễn.
“Thư ký Lưu là người của Nguyễn Hạo thần, lúc này ông gọi cho thư ký Lưu thì chắc chắn thư ký Lưu cũng không nghe máy.” Bà cụ Nguyễn nheo mắt lại, sắc mặt có chút trầm xuống.
“Vậy làm sao bây giờ, điện thoại không gọi được, sao nói nó trở về? Nếu lát nữa nó rời khỏi đó thì cho dù chúng ta nói nó quay về cũng không có hiệu quả tốt nhất.” Ông cụ Nguyễn xem phát sóng trực tiếp nhìn Nguyễn Hạo thần, sợ Nguyễn Hạo thần rời đi.
“Ông xem đó có phải là phóng viên Lỗ hay đúng, ông gọi cho phóng viên Lỗ, sau đó nói phóng viên Lỗ đưa điện thoại cho Nguyễn Hạo thần, đến lúc đó hiệu quả càng tốt hơn.” Bà cụ Nguyễn lớn tuổi nhưng hai mắt rất nhạy bén.
“Được, được, cách này của bà rất tốt, tôi gọi cho phóng viên Lỗ.” Ông cụ Nguyễn nghe bà cụ Nguyễn nói thì hai mắt sáng lên, bởi vì ông cụ Nguyễn thường xuyên liên lạc với phóng viên, cho nên có số điện thoại của phóng viên Lỗ.