Chương
Nguyễn Hạo Thần hơi sửng sốt, khi phát hiện cô chỉ đang nói mớ, anh liền nhíu mày.
Vẻ đau khổ của cô lúc này thoạt nhìn không giống như đang giả vờ.
Đừng? Đừng cái gì?
“Đừng, đừng bỏ tôi lại, đừng bỏ tôi lại một mình.” Lúc này, Tô Khiết rơi vào trong cơn ác mộng, chân mày nhíu chặt, nét mặt càng thêm đau khổ.
Năm năm, mẹ cô đã qua đời năm năm, nhưng cứ cách một thời gian là cô lại mơ tới mẹ, mơ tới cảnh tượng khi mẹ qua đời.
Khi cô còn chưa sinh ra, ba gặp họa đã qua đời. Năm đó, nhà họ Tô không chấp nhận mẹ, cũng không biết về sự tồn tại của cô.
Cho nên trước mười lăm tuổi, cô vẫn sống với mẹ, hai mẹ con nương tựa vào nhau. Cô không rõ mẹ cô đang khỏe mạnh, tại sao lại đột nhiên qua đời.
Mẹ làm sao có thể nỡ bỏ cô lại một mình chứ?
Đừng bỏ cô lại? Cô muốn nói tới Dụ Vỹ Luân sao? Hôm nay Dụ Vỹ Luân không xuất hiện đã làm cho cô đau khổ như vậy à? Nhớ tới dáng vẻ rời đi thoải mái của người phụ nữ sáng sớm nay, còn có vẻ kiêu căng và đắc ý đáng chết của cô nữa, Nguyễn Hạo Thần hơi nheo mắt lại.
“Đừng, đừng bỏ tôi lại một mình.” Không biết vì quá đau khổ hay vì sợ, cô theo bản năng co người lại, chiếc áo bệnh nhân rộng rãi cũng bị kéo lên theo.
Con ngươi Nguyễn Hạo Thần lóe lên, đêm qua điên cuồng cả đêm, anh đã chạm vào khắp cơ thể cô, anh còn nhớ rõ ở thắt lưng bên trái của cô có một hình xăm.
Cảm giác kia rất rõ ràng, tuyệt đối sẽ không sai được.
Dấu vết đêm qua để lại có thể bị che đi, nhưng hình xăm rõ ràng như vậy thì không thể hoàn toàn che được.
Cho dù có che, lúc chạm đến vẫn hoàn toàn có thể cảm giác được.
Đây tuyệt đối là minh chứng tốt nhất.
Anh cúi người, ngón tay thon dài đột nhiên nhanh chóng thò về phía bên thắt lưng của cô.
Nhưng trong nháy mắt, Tô Khiết đột nhiên giơ tay ra nắm lấy cánh tay anh.
Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng rời tầm mắt, nhìn về phía mặt cô, lại thấy hai mắt cô vẫn nhắm chặt.
“Đừng, đừng bỏ con lại, đừng rời xa con.” Cô cầm lấy tay anh nhưng vẫn lặp lại câu nói vừa rồi, vẻ mặt chẳng khác gì lúc trước.
Nguyễn Hạo Thần hơi nheo mắt lại. Lúc này, nếu cô đúng là đang nằm mơ thì cũng thôi, nhưng nếu cô giả vờ thì sao?
Vậy bản lĩnh ngụy trang này của cô thật sự quá cao đi!!
Đương nhiên, nếu cô thật sự giả vờ, anh sẽ có cách vạch trần bộ mặt thật của cô.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động của anh chợt rung lên.
Anh nhìn qua rồi nhanh chóng nghe máy.
“Cậu Thần , đã điều tra xong. Đêm qua, Tô Khiết quả thật ở trong câu lạc bộ Yêu Lan, là bà chủ của bọn họ tự mình làm cho cô ấy. Tôi cũng đã đi xem video giám sát. Tối qua, chín giờ Tô Khiết vào câu lạc bộ Yêu Lan, mười hai giờ hai mươi mới rời đi.” Giọng nói của thư ký Ngô truyền đến, rõ ràng có phần dè dặt.
Nguyễn Hạo Thần khẽ nhíu mày. Đêm qua, lúc đó bọn họ còn đang ở khách sạn làm…
Nếu theo lời thư ký Ngô nói, người phụ nữ đêm qua hình như thật sự không có liên quan tới cô gái trước mắt này.