Chương
Đối phương là cô chủ của Quỷ Vực Chi Thành, hôn ước của cô chủ Quỷ Vực Chi Thành sao có thể nói muốn hủy là hủy, người của Quỷ Vực Chi Thành chắc chắn sẽ thay cô chủ của mình đòi lại công bằng.
Hôn ước là ông cụ Nguyễn quyết định nên khẳng định Quỷ Vực Chi Thành sẽ đến tìm ông.
Lý giải như vậy hoàn toàn hợp lý.
“Cháu là vì hôn ước của Quỷ Vực Chi Thành mà đến tìm ông cụ Nguyễn sao?”
“Cháu đến để đòi sự công bằng cho cô chủ Quỷ Vực Chi Thành sao?”
“Không biết Quỷ Vực Chi Thành định xử lý việc này như thế nào?”
Các phóng viên ở đây có quá nhiều câu hỏi.
“Hiện tại cháu không thể trả lời câu hỏi của mọi người, mọi chuyện phải chờ cháu gặp ông cụ Nguyễn bàn lại, đương nhiên đàm phán được thì tốt, không đàm phán được thì chỉ có thể dùng cách khác để giải quyết thôi.” Đường Minh Hạo đẩy kính râm, khí thế có đủ.
Giờ phút này phóng viên đều quên đây chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi, tất cả mọi người lúc này đều tin những lời Đường Minh Hạo nói.
“Cháu muốn đi vào tìm ông cụ Nguyễn đàm phán sao? Cháu muốn nói chuyện gì với ông cụ Nguyễn? Đàm phán thế nào?” Mấy phóng viên lại liên tục đưa ra câu hỏi.
“Nhìn thế này rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, Quỷ Vực Chi Thành tức giận vì bị hủy hôn đúng không?”
“Thái độ hiện tại của Quỷ Vực Chi Thành như thế nào?”
“Quỷ Vực Chi Thành có ý muốn bỏ qua cho nhà họ Nguyễn không?”
Phóng viên liên tục đưa vấn đề, lúc này không ai xem Đường Minh Hạo như một đứa nhỏ cả vì những lời Đường Minh Hạo nói, khí thế của Đường Minh Hạo, hơn nữa sự đưa đẩy khéo léo của Đường Minh Hạo khiến bọn họ ý thức được rằng, mặc dù đứa bé này còn nhỏ tuổi nhưng tuyệt đối không đơn giản.
Nếu không Quỷ Vực Chi Thành sẽ không để một đứa bé đến giải quyết chuyện này.
“Cháu nói mọi chuyện phải chờ cháu gặp ông cụ Nguyễn nói chuyện đã, đương nhiên về chuyện giải quyết như thế nào cũng phải gặp ông cụ Nguyễn mới nói được.” Đôi mắt Dương Minh Hạo đảo qua bốn phía, âm thanh mặc dù hơi non nớt nhưng lực uy hiếp không hề yếu.
“Nhưng đêm qua ông ấy mới ngất xỉu chưa chắc đã tỉnh lại, sợ bây giờ cháu tìm ông cụ Nguyễn cũng không hay cho lắm?”
“Cháu nghe nói ông cụ Nguyễn ngất xỉu nên cũng muốn xem ông ấy như thế nào.” Đường Minh Hạo nói chuyện hợp tình hợp lý.
Dừng một chút rồi quay nói với Tiểu Ngũ: “Không bằng chú đi hỏi thăm một chút xem chúng ta có thể vào hay không đi.”
“Hả?” Cố Ngũ sửng sốt, nhất thời chưa lấy lại tinh thần.
Cậu chủ nhỏ, chúng ta tìm người tính sổ đó, tìm người tính sổ còn muốn vào hỏi thăm xem có được vào không à?
Có người đi tìm sổ như thế này à.
Nhưng sau khi suy nghĩ Cố Ngũ thì hiểu ý của Đường Minh Hạo, hóa ra Đường Minh Hạo cố ý nhắc tới Quỷ Vực Chi Thành vì lý do này.
Nếu cậu chủ nhỏ cùng bọn họ xông vào, chắc chắn bà cụ Nguyễn sẽ cho người ngăn cản, đến lúc đó chắc chắn mọi chuyện sẽ rất khó coi, hơn nữa nếu làm lớn chuyện thì chưa chắc bọn họ có thể thuận lợi gặp ông cụ Nguyễn.
Nhưng cậu chủ nhỏ mới cố ý nhắc đến Quỷ Vực Chi Thành, cố ý để người khác hiểu nhầm họ là người của Quỷ Vực Chi Thành.bg-ssp-{height:px}
Chương
Bà cụ Nguyễn chắc chắn không dám ngăn cản người của Quỷ Vực Chi Thành, sau đó họ có thể thuận lợi đi vào, thậm chí có thể sẽ được mời đi gặp.
“Được, tôi lập tức đi.” Cố Ngũ sau khi suy nghĩ cẩn thận thì vào bệnh viện, giờ đây anh ta càng thán phục vợ con của cậu chủ nhà mình, cho nên cậu chủ nhỏ dặn dò gì anh ta sẽ không chút trì hoãn mà đi làm ngay.
“Bạn nhỏ, cháu có thể cho các chú biết tên của mình không?” Phóng viên thấy Cố Ngũ đi vào bệnh viện đánh chủ ý tới Đường Minh Hạo, mặc dù ban nãy Đường Minh Hạo thể hiện quá lạnh, vẫn luôn không trả lời vấn đề của bọn họ nhưng bọn họ vẫn muốn moi ít thông tin từ miệng Đường Minh Hạo.
Ít nhất phải biết đứa nhỏ này là ai chứ, nếu không viết tin kiểu gì được?
Cũng không thể viết là nhân vật thần bí của Quỷ Vực Chi Thành được nha?
Đối với câu hỏi này Đường Minh Hạo không thể trả lời, thân phận của cậu không thể để lộ được, nếu không cậu đã không phải ngụy trang phiền toái như vậy, tất nhiên cậu cũng không muốn lừa gạt người khác, cho nên cậu quyết định không trả lời.
“Bạn nhỏ, cháu biết người đứng đầu Quỷ Vực Chi Thành sao?” Phóng viên hỏi bằng cách khác, muốn dùng cách này để hỏi thân phận của Đường Minh Hạo.
Không thể không nói phóng viên này rất thông minh, nếu Đường Minh Hạo biết người đứng đầu Quỷ Vực Chi Thành, chắc chắn thân phận của Đường Minh Hạo ở Quỷ Vực Chi Thành sẽ không thấp.
Đường Minh Hạo đưa mắt nhìn người phóng viên đó một chút, sau đó nhẹ nhàng nói: “Không biết.”
“Hả? Không biết? Cháu không biết người đứng đầu Quỷ Vực Chi Thành?” Người phóng viên kia sửng sốt, hắn ta thấy đứa nhỏ này bày trận thế to như vậy còn tưởng thân phận của nó ở Quỷ Vực Chi Thành không đơn giản, hơn nữa đứa trẻ này còn đến đòi công bằng cho cô chủ của Quỷ Vực Chi Thành, hắn còn tưởng đây là con hoặc cháu trai của người đứng đầu Quỷ Vực Chi Thành.
Không ngờ đứa trẻ này lại không biết người đứng đầu Quỷ Vực Chi Thành.
“Cháu không biết Quỷ Vực Chi Thành thì lạ lắm sao? Chẳng lẽ chú biết người đứng đầu Quỷ Vực Chi Thành?” Đường Minh Hạo hỏi ngược lại.
“Tất nhiên chú không biết người đứng đầu Quỷ Vực Chi Thành, chú cũng đâu phải người của Quỷ Vực Chi Thành, nhưng cháu là người của Quỷ Vực Chi Thành, mà cháu lại…” Phóng viên kia nghe Đường Minh Hạo nói thì theo bản năng tranh luận.
Đúng lúc này Đường Minh Hạo thấy Cố Ngũ đi từ trong bệnh viện ra, đứng từ xa gật nhẹ đầu với Đường Minh Hạo, ý là bà cụ Nguyễn đồng ý cho họ đi vào.
“Ai nói với chú cháu là người của Quỷ Vực Chi Thành? Cháu có nói cháu là người của Quỷ Vực Chi Thành sao?” Mục đích của Đường Minh Hạo đã đạt được thì qua cầu rút ván.
Phóng viên kia sững người, không chỉ phóng viên mới hỏi mà tất cả phóng viên đều sững người, đứa trẻ này không phải người của Quỷ Vực Chi Thành sao?
Nhưng rõ ràng đứa nhỏ này mới nói…
Mọi người cẩn thận suy nghĩ lại, đúng là đứa nhỏ này chưa hề nói mình là người của Quỷ Vực Chi Thành, nó chỉ hỏi bọn họ một câu có biết Quỷ Vực Chi Thành không.
Đứa nhỏ này không phải người của Quỷ Vực Chi Thành, vậy nó hỏi như vậy là có ý gì?
Đứa trẻ này không phải người của Quỷ Vực Chi Thành, vậy tại sao nó lại nói nó muốn tìm ông cụ Nguyễn tính sổ?
Tất cả phóng viên đều bị Đường Minh Hạo làm cho mơ hồ.
Cố Ngũ đi ra từ bệnh viện nghe được lời của Đường Minh Hạo, anh ta không nhịn được mà bật cười, cậu chủ nhỏ nhà mình quả nhiên lợi hại nhất.