Chương
Tô Khiết thực sự không muốn nghe, bây giờ cô càng muốn tắt ngay đi, sau đó tắt máy luôn nhưng bây giờ dưới ánh nhìn như có thể giết người bất cứ lúc nào của Nguyễn Hạo Thần, ngón tay cô rõ ràng đã ở gần như thế, nhưng thực sự không dám ấn xuống.
“Tô Khiết, cô thử tắt xem?” Nguyễn Hạo Thần dường như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, bất ngờ thấp giọng gầm gừ.
Tay Tô Khiết vừa hay chạm vào điện thoại, bị anh quát như thế, tay cô run rẩy, sau đó lại thực sự tắt mất yêu cầu cuộc gọi của Vũ Kỳ.
Cô… thực sự không cố ý mà!
Nhưng, có lẽ anh không tin đâu.
Nguyễn Hạo Thần nheo mắt lại, trong hơi thở lạnh lẽo cuốn theo một cơn giông bão đầy nguy hiểm.
Giỏi, giỏi lắm, cô to gan lắm rồi! Dám tắt thật cơ mà !
Tô Khiết ngẩng đầu nhìn anh, lúc chạm mắt với anh, lại khẽ khàng thở ra một hơi lạnh.
Trước nay cô luôn bình tĩnh, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trong lòng cô lại cảm thấy run sợ.
“Tay run, không cẩn thận ấn nhầm thôi.” Tô Khiết nghĩ không cân biết anh có tin hay không, cô vẫn cần phải giải thích một chút đã.
“Nói câu này bản thân cô có tin được không?” Nguyễn Hạo Thần đã lại híp mắt một lân nữa, anh nhìn chằm chằm vào cô, hơi thở nguy hiểm như đang rất muốn nuốt trọn lấy cô.
Lời này của cô có lừa quỷ, quỷ cũng không tin.
“Tin” Tô Khiết ngây người, sau đó nghiêm túc gật đầu, lời cô nói đương nhiên cô phải tin chứ, hơn nữa cô đang nói thật mà.
“Không cẩn thận ấn nhầm sao? Hửm?” Nguyễn Hạo Thần nhìn khuôn mặt vô tội của cô, bỗng nhiên nở nụ cười, ắt hẳn anh bị cô chọc tức rồi, tức giận đến mức bật cười.
Anh không cần phải phí lời với cô nữa.
“Ừm” Tô Khiết gật đầu. Cứ thế ngẩng đầu lên nhìn anh, cô cảm thấy cổ rất mỏi, nhưng cô vẫn tiếp tục kiên trì, không cử động.
Thấy cô gật đầu, khóe miệng Nguyễn Hạo Thần cong lên, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Được, cho cô một cơ hội, bây giờ gọi lại đi”
Nếu cô đã nói là ấn nhầm, vậy thì anh sẽ cho cô một cơ hội sửa sai.
Hôm nay anh phải xem xem ‘cục cưng yêu dấu’ kia rốt cuộc là ai?
Là ai có thể khiến cho cô mong nhớ như thế, lúc nào cũng phải gọi điện, còn gọi cả video nữa, lại còn nói chuyện vui vẻ như thế.
Tô Khiết kinh ngạc, vốn dĩ cô tưởng với tính cách của anh, chuyện này coi như cho qua, không ngờ anh lại bắt cô phải gọi lại!
Nhìn vào mắt của anh, Tô Khiết tuyệt đối tin rằng, nếu như bây giờ cô không gọi lại, giây tiếp theo anh có thể giết chết cô ngay.
Tô Khiết biết, bây giờ nếu như cô không làm theo lời anh nói, thì chuyện này chắc chắn không xong được đâu.
Tô Khiết nghĩ đến bọn họ là kết hôn theo thỏa thuận, anh và Mộng Nhược Đình lại yêu thương nhau thế, thì việc cô có con hay không chắc không có ảnh hưởng gì đối với anh đâu.
Với tính cách và tác phong của anh, cho dù biết được chuyện của hai bé con, chắc chắn sẽ giúp cô giữ bí mật nhỉ? Anh chắc cũng sẽ không làm chuyện gây tổn thương đến trẻ con đâu.