Chương
Nguyễn Hạo Thần nhướng mày, sao cô dám khóa trái cửa?
Sáng ngày hôm sau.
Mộng Nhược Đình bị một hồi chuông điện thoại đánh thức.
“Mẹ.” Ngay khoảnh khắc bắt máy, Mộng Nhược Đình nở một nụ cười rạng rỡ.
“Con lại đến thành phố A rồi à? Không phải mẹ đã nói với con là đừng có đến thành phố A rồi sao, đừng có đi tìm…” Giọng nói đối phương lộ rõ sự lo âu, là một sự lo lắng rất nặng nề.
“Mẹ à, con nói mẹ nghe nè, anh hai đã kết hôn rồi đó.” Mộng Nhược Đình ngược lại lại rất vui vẻ, nét mặt đầy hưng phấn.
Cô biết, chuyện này nhất định có thể chuyển hướng sự chú ý của mẹ mình.
“..” Giọng người bên kia đột ngột dừng lại, qua một lúc sau bà mới hoàn hồn lại: “Con nói gì? Anh con kết hôn rồi?”
Mặc dù bà đã rời khỏi thành phố A đã hai mươi mấy năm rồi, thế nhưng chuyện của con trai mình, bà làm sao mà không biết được chứ.
Suốt bao nhiêu năm nay, con bà đến bạn gái còn không có, nó làm sao có thể đột ngột kết hôn vậy được.
Không lẽ là bị ông cụ Nguyễn bắt ép?
“Dạ, dạ, anh hai kết hôn rồi mẹ. Chị dâu rất vui tính, rất đáng yêu luôn, con rất thích chị ấy.” Mộng Nhược Đình tuôn một lần ba chữ “rất”, không hề giấu giếm sự hài lòng và yêu thích của mình đối với Tô Khiết.
Nghe những lời con gái nói, Mộng Thu Quỳnh lại lần nữa trầm mặc. Bà hiểu rõ tính con gái mình nhất, đây là lần đầu bà nghe con mình khen một người như thế.
“Anh con với cô ấy?” Mộng Thu Quỳnh trong lòng có thêm một chút hi vọng, hay là người con trai mình thích, bây giờ con mình làm gì, ngay cả ông cụ Nguyễn cũng không thể khống chế được rồi.
“Con thấy anh hai rất là quan tâm chị dâu đó.” Mộng Nhược Đình hiểu rất rõ mẹ mình đang lo lắng điều gì: “Mẹ biết tính anh hai rất ít khi nổi giận, thế mà tối hôm qua vì chị dâu mà suýt tức điên lên luôn đó.”
Mộng Nhược Đình cảm thấy lời này của mình không hê nói quá chút nào. Bởi vì lúc anh cô từ trong phòng của chị dâu đi ra, sắc mặt thật sự khiến người khác hoảng sợ.
“Hai đứa nó cãi nhau à?” Mộng Thu Quỳnh nghe Mộng Nhược Đình nói thế liền hỏi lại, có điều trong giọng nói không hề lo lắng gì nhiêu.
Chuyện vợ chồng cãi nhau cũng là bình thường mà.
Lúc không tranh không cãi gì mới đáng sợ.
Hạo Thần tức giận chứng tỏ là nó có yêu người ta thật.
Nếu mà như thế, bà cũng yên tâm được rồi.
“Mẹ, hay là giờ con đưa điện thoại cho anh, mẹ tự hỏi anh nhé.” Thật ra Mộng Nhược Đình cũng rất muốn biết anh hai và chị dâu rốt cuộc là có chuyện gì, chỉ là cô biết dù cô có hỏi đi nữa thì anh hai cũng sẽ không chịu nói.
Thế nhưng mẹ thì lại khác, mẹ mà hỏi thì anh hai nhất định sẽ kể thôi.
Nói cho cùng, cô chẳng qua chỉ là muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình thôi.
“Cái con bé này, nói cái gì điên vậy hả. Giờ này anh hai con và chị dâu còn chưa ngủ dậy đâu. Giờ này con qua phòng sẽ làm phiền hai đứa nó đó.” Mộng Thu Quỳnh nghe con gái nói thì vội vàng ngăn cản.