Chương 2694 Nếu bà ta còn nghi ngờ, chắc chắn sẽ bị mắng chửi. Bây giờ bà ta nên làm gì đây? Phải làm như thế nào mới có thể thay đổi cục diện đây? Lúc này bà cụ Nguyễn nóng ruột thật rồi. Ông cụ Nguyễn đang nằm trên giường cũng rất nóng ruột, suy nghĩ của ông ta và bà cụ Nguyễn giống nhau, ông cụ Nguyễn nghĩ muốn bây giờ mình tỉnh lại, nói mình đỡ rồi? Nhưng nếu lúc này ông ta đột nhiên tỉnh lại, vậy cũng rõ ràng quá rồi, hơn nữa cho dù bây giờ ông ta tỉnh lại, nếu Cổ Vũ vẫn kiên trì kiểm tra cho ông ta, nói sức khỏe của ông ta căn bản không có vấn đề gì, nói ông ta giả ngất, vậy chẳng phải ông ta càng lúng túng hơn sao. Ông cụ Nguyễn đang nằm trên giường nhất thời không biết nên làm gì bây giờ, chuyện này bởi vì Cổ Vũ đến mà bọn họ bị ép vào ngõ cụt, tiến không được, lùi cũng không xong. Lúc này Cổ Vũ đang đứng ở cửa phòng bệnh, con ngươi ông ta xoay chuyển, lập tức nhìn thấy Đường Minh Hạo đang được cậu hai Trác ôm, trong nháy mắt đó, ánh mắt Cổ Vũ lập tức phát sáng, thằng nhóc này tốt, rất tốt!!! Ông ta thật sự rất hài lòng, chỉ liếc một cái đã vừa ý rồi!!! Trên đường đến đây ông ta đã hiểu sơ qua chuyện ngày hôm nay, chính là ông cụ Nguyễn giả vờ ngất hãm hại Nguyễn Hạo thần, sau đó thằng nhóc này đến bệnh viện muốn vạch trần màn kịch của ông cụ Nguyễn, chứng minh Nguyễn Hạo thần trong sạch. Chỉ dựa vào can đảm này đã đủ khiến ông ta hài lòng rồi, một thằng nhóc năm tuổi có thể làm những chuyện này, quả thật vô cùng khiến người ta kinh ngạc và rung động. Trên đường đi Cổ Vũ cũng xem phát sóng trực tiếp, nhìn thấy những chuyện Đường Minh Hạo làm kia, ông ta thật sự là càng xem càng hài lòng, càng xem càng vui vẻ, ông ta có cảm giác cuối cùng đã tìm được đồ đệ mà mình tìm gần ba mươi năm nay rồi. Trong phát sóng trực tiếp, ông ta nhìn thấy Đường Minh Hạo đội mũ đeo kính, cũng không nhìn ra khác thường gì ở khóe miệng và tàn nhang trên mặt, nhưng lúc này vừa nhìn thấy thằng nhóc, Cổ Vũ lập tức nhìn ra tàn nhang kia là giả, vì vậy trước khi đến thằng nhóc này đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ. Suy nghĩ thật sự chu đáo, đúng là một thằng nhóc lanh lợi, thật sự tốt quá rồi. Nhiều năm như vậy, chưa từng có ai hợp ý ông ta như thế, năm đó ông ta chọn trúng Đường Lăng, nhưng khi đó Đường Lăng đã mười tuổi rồi, Đường Lăng rất thông minh, cũng rất nhanh nhạy, nhưng từ nhỏ Đường Lăng sống trong nhà họ Đường, quy củ nhà họ Đường nghiêm ngặt, Đường Lăng mười tuổi năm đó đã làm việc rất lễ phép quy tắc, hoàn toàn không giống Đường Minh Hạo lúc này. Rõ ràng Cổ Vũ yêu thích Đường Minh Hạo thế này hơn. Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng này của Cổ Vũ, Đường Minh Hạo ngây ngẩn cả người, Đường Minh Hạo theo bản năng liếc nhìn cậu hai Trác, vừa rồi cậu hai Trác kích động khi nhìn thấy ông ta thì nhóc còn có thể hiểu được, dù sao cậu hai Trác và cậu của nhóc, ba của nhóc đều là anh em. Nhưng giáo sư Cổ này thì sao? Nhóc không có bất kỳ quan hệ gì với vị giáo sư này, hoàn toàn đều là cậu mời vị giáo sư Cổ này đến giúp đỡ, chắc chắn trước kia nhóc cũng không quen biết vị giáo sư Cổ này, chưa từng gặp mặt. Vì vậy lúc này giáo sư Cổ nhìn nhóc như vậy, rốt cuộc là có ý gì? Sau khi nhìn thấy Đường Minh Hạo, giáo sư Cổ đi thẳng về phía Đường Minh Hạo, vốn dĩ phóng viên đứng chật cửa ra vào khiến cho người khác hoàn toàn không tiến vào được, nhưng bây giờ bọn họ nhìn thấy giáo sư Cổ muốn đi vào, vội vàng tự động nhường đường. Giáo sư Cổ đi thẳng đến trước mặt Đường Minh Hạo, nhìn thấy Đường Minh Hạo được cậu hai Trác ôm trong ngực, ông ta khẽ cau mày: “Được rồi, tôi cũng đã đến rồi, cậu không cần ôm thằng nhóc nữa, có thể thả xuống rồi.” Rõ ràng lúc này trong giọng nói giáo sư Cổ mang theo ghen ghét, đồ đệ ông ta nhìn trúng, ông ta còn chưa ôm đâu, sao có thể để cho người khác ôm chứ, hơn nữa người kia còn là bác sĩ giống ông ta. Ông ta tuyệt đối không thể để họ Trác này cướp đồ đệ tốt của mình được.