Chương 2735 Hơn nữa người bên ngoài chỉ gõ cửa mà không nói lời nào, thể hiện sự cố ý. “Đừng quan tâm đ ến anh ta.” Nguyễn Hạo thần thầm cắn răng, có thể nghe thấy tiếng nghiến răng, lúc này dáng vẻ của cậu ba Nguyễn có thể cắn chết người ta bất cứ lúc nào. Tô Khiết nhìn thấy dáng vẻ của anh thì không nhịn được cười: “Anh không quan tâm đ ến anh ấy thì anh ấy vẫn tiếp tục gõ cửa.” Tô Khiết nghe tiếng gõ cửa một cách cố chấp thì không hề nghi ngờ điều này, nếu cô và Nguyễn Hạo thần không mở cửa, người bên ngoài chắc chắn sẽ tiếp tục gõ cửa. Tô Khiết cũng thấy rất có thể là Đường Lăng. Tiếng gõ cửa vang lên, hơn nữa cũng càng nhanh, cậu ba Nguyễn cắn răng một cái, sau đó nhanh chóng đứng lên, bước nhanh đến mở cửa phòng: “Anh tốt nhất cho tôi một lý do không đánh anh.” Cậu ba Nguyễn chắc chắn người bên ngoài là Đường Lăng, hơn nữa lúc này cậu ba Nguyễn rất tức giận, cho nên còn chưa thấy rõ người ngoài đã hung dữ nói. “Cậu muốn đánh ai?” Một giọng nói vang lên ở ngoài cửa, cũng không phải quá nghiêm khắc, ngược lại có chút ý cười. Khi cậu ba Nguyễn nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì ngẩn người: “Bác Đường.” Cậu ba Nguyễn không nghĩ tới bên ngoài không phải là Đường Lăng, mà là Đường Vân Thành, từ trước đến nay Đường Vân Thành luôn nghiêm túc, chưa bao giờ nói giỡn, càng không trêu chọc người khác, vừa rồi anh và Đường Vân Thành đã nói chuyện xong, Đường Vân Thành đã nói những gì cần nói, cậu ba Nguyễn không cảm thấy có chuyện gì quan trọng đến mức làm cho Đường Vân Thành gõ cửa tìm anh vào lúc này. “Hạo thần, sao cậu lại đi nhanh như vậy, tôi vừa quay lại đã không nhìn thấy cậu, tôi còn có một chuyện muốn nói với cậu.” Đường Vân Thành đứng ở bên ngoài nhìn Nguyễn Hạo thần, lúc này vẻ mặt Đường Vân Thành rất nghiêm túc, dường như thật sự có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với Nguyễn Hạo thần. Đường Vân Thành đứng ở bên ngoài nhìn Nguyễn Hạo thần, lúc này vẻ mặt Đường Vân Thành rất nghiêm túc, dường như thật sự có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với Nguyễn Hạo thần. Lúc Nguyễn Hạo thần nhìn thấy Đường Vân Thành mà không phải là Đường Lăng thì thái độ cũng thay đổi, Nguyễn Hạo thần vẫn luôn kính trọng Đường Vân Thành, mà lúc này Đường Vân Thành nói có chuyện quan trọng muốn nói với mình, Nguyễn Hạo thần sẽ nghiêm túc lắng nghe. “Lúc nãy tôi quên nói mấy chi tiết.” Đường Vân Thành đứng ở ngoài cửa, không định đi vào cũng không muốn rời đi, nhưng có vẻ Đường Vân Thành sẽ nói rất lâu. Mặc dù chỉ có mấy chi tiết nhưng chắc chắn không thể nói rõ nhanh được. Tô Khiết ở trong phòng nghe thấy giọng của Đường Vân Thành thì ngẩn người, sau đó lại không nhịn được cười, không nghĩ tới cậu lại như vậy, cậu đang cố ý. Quả nhiên, tiếp theo Đường Vân Thành không nói chuyện gì quan trọng, những vấn đề đó đã bàn bạc qua, Đường Vân Thành nói chi tiết đúng là chi tiết, Đường Vân Thành nói rất tỉ mỉ cụ thể. Nguyễn Hạo thần nghe Đường Vân Thành nói những vấn đề đã nói trước đó, vốn không có chuyện gì quan trọng. Nguyễn Hạo thần là người thông minh, biết được Đường Vân Thành cố ý, nếu là Đường Lăng, cậu ba Nguyễn đã sớm dùng chân đá đi rồi, nhưng cậu ba Nguyễn không dám làm gì Đường Vân Thành, cậu ba Nguyễn chẳng những không dám đá, thậm chí cũng không dám đuổi người đi. Nguyễn Hạo thần chỉ có thể kiên nhẫn lắng nghe, Đường Vân Thành nói hơn hai mươi mấy phút, hơn nữa Đường Vân Thành vẫn chưa định dừng lại.