Chương 2830 Tại sao Hạo thần lại nghi ngờ cô ta? Sao Hạo thần có thể nghi ngờ cô ta chứ? Mọi chuyện mà cô ta đã làm đều là vì Hạo thần cả. Chắc chắn là Tô Khiết, chắc chắn là Tô Khiết nghi ngờ cô ta, chắc chắn là Tô Khiết bảo Hạo thần điều tra cô ta. Trác Hiểu Lam âm thầm cắn chặt răng, sắc mặt trở nên khó coi, trời đã sinh Du sao còn sinh thêm Lượng, sao lại để Tô Khiết xuất hiện bên cạnh Nguyễn Hạo thần chứ. Ban đầu quan hệ giữa cô ta và Hạo thần thân mật nhất, vì sự xuất hiện của Tô Khiết mà bây giờ Hạo thần không hề liên lạc với cô ta nữa. Sao lại thế này? Lúc này mọi sự chú ý của Trác Thanh đều hướng đến Viên Ngữ, cũng không ngẩng đầu nhìn Trác Hiểu Lam, thế nên không phát hiện sự khác thường của Trác Hiểu Lam. “Chị, em liên lạc với Cung Hoa rồi, anh ta nói sẽ nhanh chóng từ nước M về đây, Cung Hoa cũng giỏi về khoa tim mạch…” Trác Thanh đột nhiên nhớ đến chuyện trước đó anh ta gọi điện thoại cho Cung Hoa, tuy anh ta biết Trác Hiểu Lam cực giỏi về các bệnh tim mạch, nhưng anh ta vẫn muốn tìm thêm nhiều nguồn hi vọng hơn. Cung Hoa rất giỏi phẫu thuật tim, có khi sẽ có cách. “Em không tin chị.” Trác Hiểu Lam đang nghĩ chuyện khác, cảm xúc đã rối loạn, nghe thấy lời nói của Trác Thanh thì trực tiếp nổi giận. “Chị, chị sao thế?” Trác Thanh sợ hết hồn, anh ta ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt của Trác Hiểu Lam thì rất kinh sợ, sao chị lại thành thế này, cứ như muốn ăn thịt người luôn ấy? Anh ta chỉ muốn có nhiều hi vọng hơn, hơn nữa giờ bọn họ cũng không có cách nào, tìm bác sĩ khác đến giúp đỡ là chuyện rất bình thường thôi đúng không? Sao chị lại kích động như thế? Sao lại tức giận như thế? Trác Thanh đầy ngạc nhiên nghi ngờ nhìn cô ta. “Nếu em không tin chị thì sau này đừng tìm chị nữa, em muốn tìm ai thì tìm người đó đi.” Trác Hiểu Lam cũng nhận ra mình mất khống chế, cô ta đã rối loạn khi nghĩ đến chuyện Nguyễn Hạo thần nghi ngờ cô ta rồi, lại nghe thấy Trác Thanh mời Cung Hoa nữa. Trác Thanh lại giấu cô ta mà mời Cung Hoa ư? Đương nhiên Trác Hiểu Lam kích động như thế cũng không chỉ vì Trác Thanh không tin y thuật của cô ta, mà Trác Hiểu Lam sợ sau khi Cung Hoa đến sẽ phá hỏng chuyện của cô ta. Nếu đã mất khống chế thì che giấu thêm cũng vô ích thôi, Trác Hiểu Lam cũng không cố ý che gấu nữa, vì Trác Hiểu Lam biết, nếu lúc này cô ta lại cố tình che giấu nữa thì lại khiến Trác Thanh càng nghi ngờ hơn. “Chị, chuyện này rất bình thường mà? Sao chị lại kích động thế kia?” Trác Thanh nhìn cô ta, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ. “Chị nói này, nếu em tìm anh ta thì đừng có tìm chị nữa, sau này em cứ để Cung Hoa đến cứu cô ta đi.” Lúc này trong lòng Trác Hiểu Lam vừa hoảng vừa rối, cô ta đột nhiên không muốn ở lại đây nữa, cô ta phải đi về. Bây giờ nhóm Hạo thần đi thăm dò chuyện của cô ta, cô ta phải về suy nghĩ cẩn thận chuyện cô ta làm khi trước có sơ hở gì không, nếu có thì cô ta phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết. Còn Viên Ngữ, cô ta cũng không lo lắng lắm, dù Cung Hoa đến thì cũng chẳng dễ gì mà giúp Viên Ngữ tỉnh lại. Trác Hiểu Lam nói xong thì nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh. “Chị, chị…” Trác Thanh kêu mấy tiếng mà Trác Hiểu Lam cũng không để ý, trực tiếp đi luôn.