Chương
Dưới tình huống này, một người đàn ông đề nghị muốn đưa một người phụ nữ về nhà, vậy ý tứ vẫn còn chưa đủ rõ ràng sao?
Lúc này, tất cả những người phụ nữ ở đây đều hận không được mà muốn chọc điếc lỗ tai của mình. Nam thân của bọn họ, người chông quốc dân của bọn họ, tại sao lại có thể như thế này chứ?
Anh chính là cậu ba Nguyễn mà, vậy mà lại tùy tiện dẫn một người phụ nữ về nhà như thế?
Dẫn về nhà? Là trực tiếp dẫn vê nhà? Cũng không đi khách sạn hả?
Không phải nói là từ trước đến nay cậu ba Nguyễn đều không gân với phụ nữ sao, không phải nói là cậu ba Nguyễn chán ghét nhất chính là loại phụ nữ ôm ấp yêu thương kia sao?
Vậy thì xin hỏi, rốt cuộc tình huống hiện tại là như thế nào đây?
Chẳng lẽ là cậu ba Nguyễn thích người như thế này?
Lúc này mấy người phụ nữ ở xung quanh bốn phía đều hối hận đến nỗi ruột gan xanh mét, sớm biết cậu ba Nguyễn thích như thế này, mấy người bọn họ hẳn nên đi quyến rũ trước một bước, dù sao thì bọn họ cũng đẹp hơn so với người phụ nữ kia mà.
Nguyễn Hạo Thần ôm Tô Khiết đi ra ngoài.
Dụ Vỹ Luân đột nhiên lấy lại tinh thần, thấy Nguyễn Hạo Thần mang theo Tô Khiết muốn rời khỏi đây, có chút gấp gáp: “Cậu ba Nguyễn, Tô Khiết bởi vì tôi cho nên đã cố gắng đối phó với Tô Nghiên Nghiên, không cho cảnh sát thả Tô Nghiên Nghiên…” Lúc này, Dụ Vỹ Luân muốn để cho Nguyễn Hạo Thần rõ ràng nhận thức được Tô Khiết thâm tình với anh ta, anh ta nghĩ là Nguyễn Hạo Thần biết điểm này thì chắc chắn sẽ thay đổi chủ ý.
Anh ta chờ đợi một giây sau Nguyễn Hạo Thần sẽ làm cho Tô Khiết khó xử…
Rõ ràng là cho đến bây giờ, Dụ Vỹ Luân vẫn còn chưa tin tưởng những gì mà Lưu Vũ đã nói.
Dụ Vỹ Luân không biết là giờ phút này anh ta giống như làm một con tép riu nhãi nhép.
“Anh Dụ, anh cũng thật sự quá đề cao bản thân mình rồi.” Nguyễn Hạo Thần hờ hững quét mắt nhìn anh ta một cái, trong cái nhìn kia rõ ràng không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng mà lại có thể khiến cho sự khinh thường của Dụ Vỹ Luân trực tiếp tan thành mây khói.
“..” Dụ Vỹ Luân im lặng đối diện với đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần, càng cảm thấy sợ hãi hơn, trong lúc nhất thời cũng không dám nói ra một chữ nào.
Rõ ràng là ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng mà anh ta vẫn cảm giác được một cỗ sát ý kiến cho người ta rùng mình.
Nguyễn Hạo Thần muốn giết anh ta? Tại sao chứ? Cho đến bây giờ anh ta cũng không có làm gì đắc tội với Nguyễn Hạo Thần.
Đương nhiên cho dù Nguyễn Hạo Thần hôn Tô Khiết ở trước mặt của tất cả mọi người, Dụ Vỹ Luân cũng không thể nào nghĩ đến đến có liên quan đến Tô Khiết, không thể nào nghĩ đến Nguyễn Hạo Thần sẽ vì Tô Khiết mà muốn giết anh ta.
Ngay cả nhìn mà Nguyễn Hạo Thần cũng không muốn tiếp tục nhìn Dụ Vỹ Luân một chút, dẫn theo Tô Khiết trực tiếp rời đi.
Một lát sau, mọi người mới lấy lại tinh thân, mấy người phụ nữ điên cuồng hét lên.
Có ảo não, có phân nộ, cũng có tiếc hận.
Tô Khiết bước ra khỏi trung tâm thương mại, leo lên xe, sau đó đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, sắc mặt của cô nhanh chóng thay đổi: “Tiêu đời rồi.”
“Sao vậy?” Nguyễn Hạo Thần thấy bộ dạng của cô, lông mày cau lại, chuyện gì lại có thể khiến cho cô sợ như vậy?
Từ trước đến nay cô không sợ trời không sợ đất, đây là lần đầu tiên mà anh nhìn thấy cô như thế này.