Chương
Anh nói cái gì chứ? Anh nói anh không có năng lực như vậy? Cô không nghe lâm đó chứ?
Cho dù chỉ dựa vào năng lực của nhà họ Nguyễn, muốn đè xuống tin tức như thế này cũng không thành vấn đề, huống chi anh còn có thế lực của riêng mình, bây giờ anh lại nói anh không có năng lực đó? Lúc trước rõ ràng học trưởng đã từng nói, thế lực của anh còn mạnh hơn nhiêu so với nhà họ Nguyễn.
Tên lừa gạt, cái tên lừa gạt! Anh chính là một tên lừa gạt!
Nhưng mà cô lại không thể phản bán được, không dám phản bác, nếu như cô phản bác thì sẽ bị bại lộ.
Cho nên, lúc này cho dù là Tô Khiết có tức giận cũng chỉ có thể hờn dỗi, đương nhiên Tô Khiết cố gắng để cho tâm trạng của mình ổn định lại, tự nhủ với mình không nên xúc động, xúc động sẽ chỉ làm hỏng việc chứ không giải quyết được vấn đề.”
“Hơn nữa chuyện này là do em gây ra, nếu như giải quyết thì cũng hẳn là do em nghĩ cách giải quyết.” Nhưng mà ở thời điểm này, Nguyễn Hạo Thần lại cố ý nói một câu như vậy.
“Làm sao lại là do em gây ra chứ?” Tô Khiết sửng sốt nhìn về phía anh, hài mắt của cô chớp liên hồi.
Cho hỏi là da mặt anh phải dày như thế nào mới nói ra được lời nói như thế này, nếu như anh không hôn cô ở trước mặt của mọi người thì chuyện này sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy sao?
“Là do em đã quyến rũ tôi.” Nguyễn Hạo Thần lặp lại câu nói lúc nãy một lần nữa, vẫn là vẻ mặt vô tội như cũ, vẫn là giọng điệu ấm ức.
“..” Tô Khiết nghe thấy lời nói này của anh, cơn tức giận vừa mới cố gắng đè xuống lại lập tức bốc lên một lần nữa, anh không ngừng lặp lại câu nói này khiến cho Tô Khiết cảm thấy phát điên, lại không có cách nào duy trì sự tỉnh táo của bình thường, sau đó cô có chút xúc động mà thốt ra: “Anh dám đảm bảo lúc nãy ở trung tâm thương mại không phải là muốn nói quan hệ của chúng ta không?”
Lúc đó, nếu như không phải là nhìn ra được Nguyễn Hạo Thần có ý đồ muốn công khai mối quan hệ của bọn họ, cô cũng sẽ không mạo hiểm tiến lên mà cố ý thông đông với anh.
Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần khẽ đảo, nhìn về phía cô, đuôi lông mày lại nhướng lên, đột nhiên nhích lại gần về phía cô một chút: “Hửm? Nhưng mà lúc đó tôi chưa từng nói cái gì mà, vậy mà em liên biết tôi muốn nói cái gì? Sao vậy, em biết thuật đọc suy nghĩ à?”
“..” Tô Khiết lập tức yên lặng, ý thức được mình lại nói sai nữa rôi.
Quả nhiên quá kích động là ma quy.
Lúc này, lời nói của anh càng khiến cho cô sốc hơn, anh nói cô biết thuật đọc suy nghĩ, rõ ràng là có ý gì đó.
Anh vốn là vẫn luôn nghi ngờ cô, nhưng cô lại tự đưa mình chạm đến họng súng của anh Tô Khiết, có phải là mày bị ngốc hay không vậy?
“Ngược lại là em nói thử một chút xem, sao em lại biết được? Hửm?”” Rất hiển nhiên, Nguyễn Hạo Thần cũng không định bỏ qua cho cô như thế, cơ thể của anh càng nhích gần, nhích gần lại về phía cô hơn.
“Thì em đoán thôi.” Thân thể Tô Khiết co lại theo tiềm thức, khí thế lúc nãy đã sớm biến mất hoàn toàn không thấy gì nữa rồi.
“Phải vậy không?” Anh tiếp tục đến gân, mặt của anh gân như muốn dán ở trên mặt của cô, môi của anh gân như muốn dán lên trên môi của cô.
Sát nhau như vậy, tư thế như vậy, khiến cho Tô Khiết càng khẩn trương hơn.
“m” Tô Khiết gật đầu theo bản năng.
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô với một khoảng cách gần như vậy, trong đôi mắt rõ ràng đã có thêm ánh sáng lạ thường: “Ồ, vợ của tôi thật là thông minh, đoán rất chuẩn, hóa ra là vợ của tôi biết thuật đọc suy nghĩ, thật là lợi hại nha. Em nói xem, tôi nên khen thưởng cho em như thế nào đây?”