Chương 2892 Huống chi không chỉ một mình Tô Khiết, còn có Trác Thanh, còn có Cố Ngũ, anh ta cũng không nắm chắc. “Bọn họ không chết thì tôi sẽ chết, anh muốn tôi chết sao?” Trác Hiểu Lam cắn chặt răng, từng câu từng chữ lạnh lẽo giống như từ địa ngục truyền đến. Trác Hiểu Lam biết rõ tình hình hiện tại thế nào, đám người Tô Khiết không tốt thì cô ta nhất định phải chết. Điện thoại bên kia, người đàn ông im lặng, anh ta cũng biết rõ tình hình hiện tại, anh ta thở dài một tiếng, sau đó lại mở miệng: “Tôi đồng ý với cô, tôi giúp cô giải quyết bọn họ, hiện tại cô trốn đi, đừng để mấy người Đường Lăng tìm được cô.” Người đàn ông vẫn chịu khuất phục, anh ta cũng biết quyết định này sẽ đẩy mình vào đường chết, cho nên cuối cùng anh ta dặn dò Trác Hiểu Lam mấy câu. “Chỉ cần bọn họ chết, tôi sẽ không cần trốn, anh giết bọn họ, sau đó ném vào biệt thự tiêu hủy chứng cứ, tạo thành vụ nổ ngoài ý muốn, giống như kế hoạch lúc trước của chúng ta.” Từ trước đến nay Trác Hiểu Lam vốn kiêu ngạo, cô ta không muốn chịu thua, cũng không muốn trốn đi. “Cô nghe lời tôi, chờ tôi giải quyết xong, nếu không có chuyện gì thì tôi lại đi tìm cô, đến lúc đó cô lại xuất hiện.” Người đàn ông thở dài, vẻ mặt có chút phức tạp, nhưng vẫn kiên nhẫn dặn dò mấy câu. “Được rồi, tôi biết rồi.” Trác Hiểu Lam sốt ruột trong lòng nên không nói gì nữa, lập tức đồng ý, nhưng nghe ra được cô ta chỉ trả lời cho có lệ. Trác Hiểu Lam nghĩ chỉ cần gi ết chết đám người Tô Khiết thì cô ta sẽ không sao gì. Tô Khiết chết rồi thì cô ta có thể đi tìm Nguyễn Hạo thần, đến lúc đó giữa cô ta và Nguyễn Hạo thần không còn trở ngại, cô ta và Nguyễn Hạo thần có thể giống như trước kia. Trác Hiểu Lam nghĩ như vậy thì bực bội trong lòng tan đi một nửa, vẻ mặt cũng dịu đi, chỉ cần Tô Khiết chết thì chuyện khác dễ xử lý hơn. Người đàn ông nghe ra được Trác Hiểu Lam trả lời qua loa anh ta lại thở dài, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ cũng có chút bất lực, khóe môi của anh ta giật giật, cuối cùng không nói gì nữa, bởi vì anh ta biết hiện tại anh ta nói thì chưa chắc Trác Hiểu Lam nghe lọt tai. “Anh mau đi đi, đừng lãng phí thời gian, đừng để bọn họ chạy thoát.” Trác Hiểu Lam không nhịn được thúc giục, cô ta không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này. “Ừ.” Người đàn ông hơi giật mình, trầm giọng trả lời, sau đó lái xe chạy về phía biệt thự, anh ta vừa lái xe, trong tay lại có thêm một khẩu súng… “Ừ.” Người đàn ông hơi giật mình, trầm giọng trả lời, sau đó lái xe chạy về phía biệt thự, anh ta vừa lái xe, trong tay lại có thêm một khẩu súng… Anh ta đương nhiên biết chuyện này nguy hiểm, nhưng anh ta vẫn đồng ý, đôi khi con người rất kỳ lạ, biết rõ chuyện không thể nào nhưng vẫn cố đi làm. Giống như anh ta thích cô ta nhiều năm như vậy, biết rõ cô ta không thích mình, biết rõ cô ta không thể nào chấp nhận mình, biết rõ cô ta chỉ lợi dụng mình, chỉ khi nào cô ta có việc cần xử lý hậu quả mới đi tìm mình. Nhưng anh ta vẫn không thể từ chối cô ta, không thể từ chối tất cả yêu cầu của cô ta, trước kia anh ta giải quyết mọi hậu quả vì cô ta, hiện tại anh ta đi vào đường chết cũng vì cô ta. Nhưng anh ta làm như vậy thì được cái gì? Cô ta vẫn lạnh lùng từ bên ngoài đến trong lòng, cô ta vẫn vứt bỏ anh ta như giày rách. Có thể đây là chuyện cuối cùng anh ta làm vì cô ta!! Anh ta nghĩ vậy thì tốc độ lái xe đột nhiên nhanh hơn, nếu anh ta đã quyết định, nếu anh ta đã đồng ý với cô ta thì nhất định phải làm được.