CHƯƠNG
Cô nhớ lúc nãy anh ở rất gần cô, vô cùng gần, cô hít rất nhiều hơi thở có mùi rượu của anh, sau đó thì nửa tỉnh nửa mê, nhưng chuyện sau đó thì cô không nhớ rõ nữa.
Hoặc là, lúc nãy cô lại ngất đi nếu không thì sao cô lại dựa vào người anh chứ? Nhưng ở giữa khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì thì cô thật sự không nhớ chút nào.
Động tác lúc nãy của anh hình như là muốn bế cô, là cô ngất đi nên anh muốn bế cô lên giường sao?
Thực ra lúc nãy cô không hoàn toàn ngất đi, chỉ là ý thức mơ hồ một cách triệt để mà thôi.
Nguyễn Hạo Thần buôn cười nhìn dáng vẻ ngơ ngác lúc này của cô.
Tô Khiết thấy nụ cười trên mặt anh liền hơi giật mình, Nguyễn Hạo Thần bình thường rất ít cười, sau khi cô kết hôn với anh, dường như chưa từng nhìn thấy anh thật sự cười lần nào.
Rốt cuộc lúc nãy đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết?
Điện thoại của anh vẫn còn đang reo.
“Điện thoại của anh… Tô Khiết nhắc nhở anh, cũng là muốn di chuyển sự chú ý.
Nguyễn Hạo Thần thầm thở dài một hơi, lấy điện thoại, mắt hơi nheo lại, nhưng vẫn nhận điện thoại.
Có điều, tay anh vẫn giữ chặt cô như trước, không buông ra, thậm chí còn kéo cô lại càng gần anh hơn.
“Người phụ nữ kia có phải lại tới rồi không, có phải lại sống trong biệt thự của cháu rồi không?” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói vang dội của ông Nguyễn đã truyền đến.
Giọng của ông Nguyễn quá to, mà lúc này Tô Khiết lại ở rất gần Nguyễn Hạo Thần nên đương nhiên sẽ nghe thấy.
Tô Khiết nghe thấy giọng của ông Nguyễn, nghe thấy những lời ông Nguyễn nói, thì càng trở nên tỉnh táo hơn.
Sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần rõ ràng là nặng nề hơn hẳn.
“Có phải cháu điên rồi không, sao cháu lại để cô ta sống ở biệt thự của cháu, cháu không sợ vợ cháu biết à? Tuy rằng vợ cháu ngốc nghếch nhưng cũng khó mà bảo đảm được chuyện đó sẹ không bị phát hiện, cháu mau đuổi cô ta đi đi.”
Tô Khiết chớp mắt, lúc này tuy rằng đã tỉnh táo được phần nào nhưng đầu cô vẫn còn choáng váng, nhất thời chỉ cảm thấy lời ông Nguyễn nói có chút buồn cười, Nguyễn Hạo Thần cùng Mộng Nhược Đình như thế, dù cô có ngốc, cũng nhìn ra được.
Ông cụ Nguyễn xem cô thành kẻ ngốc thật rồi sao?
Đúng lúc này Mộng Nhược Đình cũng đi đến, vì giọng của ông cụ Nguyễn quá to, nên đến Mộng Nhược Đình cũng nghe thấy, cô ta cố ý hét to vào điện thoại: “Tôi không đi đấy, xem ông làm gì?”
Mộng Nhược Đình vô cùng oán hận ông cụ Nguyễn, cho nên tất nhiên sẽ không quan tâm tâm trạng ông cụ Nguyễn thế nào.
“Cô, cô..” Ông cụ Nguyễn vốn đã ôm một bụng tức giận, lúc này lại nghe thấy Mộng Nhược Đình nói thì càng tức hơn: “Nguyễn Hạo Thần, ông nói cho cháu nghe, nếu như cháu không đuổi người phụ nữ đó, ông sẽ đem Nguyễn Thị chuyển cho em trai cháu, một đồng cháu cũng đừng mơ.”
Tô Khiết vốn không nhìn thấy Mộng Nhược Đình nên bị giật mình khi nghe cô ta hét lên và gần như hoàn toản tỉnh táo, sau khi tỉnh táo thì phản ứng đầu tiên chính là muốn thoát khỏi vòng tay của Nguyễn Hạo Thần.
“Ông thích cho ai thì cho.” Chỉ là, vào lúc này, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên nói một câu như vậy khiến Tô Khiết lặng người, thích cho ai thì cho? Anh nói thế tức là không muốn cổ phần của Nguyễn Thị sao?
Mộng Nhược Đình càng kinh sợ hơn, cô ta thảng thốt nhìn Nguyễn Hạo Thần, cô ta biết thật ra anh trai cũng chẳng tiếc nuối gì cổ phần của Nguyễn Thị, nhưng bao năm nay, anh trai cũng chưa từng từ bỏ là vì Nguyễn Thị cũng là tâm huyết của mẹ, anh không muốn để lại cho người khác.