Chương 3056 Nguyễn Bạc Vệ hơi nhíu mày, nhìn ông cụ Nguyễn có chút khó hiểu. “Con nghĩ mình có thể khuyên được Hạo thần không? Có thể khuyên được nó trở về nhà họ Nguyễn không?” Ông cụ Nguyễn hỏi lần nữa ngay sau đó. “Không thể.” Nguyễn Bạc Vệ lắc đầu, trả lời rất chắc chắn. Tuy rằng đã rất nhiều năm ông ta không quản đến con trai, nhưng ông ta vẫn biết rõ tính khí của con trai mình, chuyện mà Nguyễn Hạo thần đã quyết định thì không ai có thể khuyên nổi. Người làm ba như ông tự cho rằng mình không có bản lĩnh lớn như vậy! “Vậy con nghĩ dưới tình hình hiện giờ, phải làm thế nào mới có thể làm cho Hạo thần trở về nhà họ Nguyễn? Nghĩa là phải làm gì mới có thể khiến cho Hạo thần trở về nhà họ Nguyễn?” Đôi mắt của ông cụ Nguyễn hơi nheo lại, rõ ràng là vấn đề càng trở nên sâu sắc hơn. Nguyễn Bạc Vệ sững sờ, khóe môi mím chặt, nhất thời không lên tiếng. “Hạo thần là con trai của con, là cháu trai của ba, là người nhà họ Nguyễn chúng ta, ba rất kỳ vọng vào Hạo thần. Con cũng biết mấy năm nay ba đã luôn hết lòng hết dạ, toàn tâm toàn ý bồi dưỡng nó, mọi hy vọng của nhà họ Nguyễn đều gửi gắm trên người nó. Ba cũng không ngờ nó lại bốc đồng muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn như vậy.” Trái lại, ông cụ Nguyễn không ép Nguyễn Bạc Vệ trực tiếp trả lời câu hỏi của mình, mà lại bắt đầu dùng chiêu bài tình thân. “Thằng nhóc Hạo thần cũng không biết đã bị ai mê hoặc lại làm ra chuyện đoạn tuyệt như vậy. Nó là cậu cả của nhà họ Nguyễn, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, chưa từng chịu khổ. Cổ phần của Nguyễn thị ba cũng đã chuyển cho nó từ sớm, cả Nguyễn thị đều là của nó, bây giờ nó lại không cần gì. Nó không cần người ông này cũng không sao, nhưng đến cả Nguyễn thị nó cũng không cần. Nó không cần Nguyễn thị thì sau này phải dựa vào gì để sống, lẽ nào lại đi làm thuê cho người khác hay sao, mỗi tháng kiếm được vài triệu như vậy. Vừa nghĩ đến tình cảnh đó ba lại cảm thấy vô cùng đau lòng. Đứa cháu ba nâng niu trong lòng bàn tay không nên trải qua cuộc sống như vậy.” Ông cụ Nguyễn tiếp tục nói, dường như chính ông cũng sắp bị làm cảm động. Vẻ mặt của Nguyễn Bạc Vệ cũng thay đổi rõ ràng. Sau chuyện xảy ra năm đó, ông ta vẫn luôn không quan tâm đ ến Nguyễn Hạo thần, trong lòng ông ta vẫn cảm thấy áy náy, ông ta biết bản thân có lỗi với con trai mình. Ông ta hy vọng rằng con trai mình có thể sống tốt và hạnh phúc, vì vậy lời nói của ông cụ Nguyễn đã khuấy động đến phần nào tâm tư của Nguyễn Bạc Vệ lúc này. Thực ra Nguyễn Bạc Vệ cũng không phải loại người tuyệt tình, chỉ là đả kích của chuyện năm đó thực sự quá lớn đối với ông ta, mấy năm nay ông ta cũng không thể nào thoát ra khỏi chuyện năm đó. “Ba ngẫm nghĩ Hạo thần rời khỏi nhà họ Nguyễn, từ bỏ Nguyễn thị thì tình hình sẽ ra sao?” Nhìn thấy dáng vẻ của Nguyễn Bạc Vệ, ông cụ Nguyễn liền biết cách của mình đã đúng. Ông cụ Nguyễn dừng lại một chút, rồi lại nói thêm một câu: “Con nghĩ thử, nếu là con, rời khỏi nhà họ Nguyễn thì sẽ như thế nào?” Nguyễn Bạc Vệ ngẩn ra, nét mặt có chút thay đổi. Nếu là ông ta, rời khỏi Nhà họ Nguyễn thì thật sự là hai bàn tay trắng, đến tư cách tùy hứng ông ta cũng không được có. Nếu như không có nhà họ Nguyễn, mấy năm qua, ông ta vẫn luôn không làm gì, bỏ mặc tất cả, e là đã chết đói lâu rồi. Đương nhiên, nếu không có nhà họ Nguyễn, ông ta cũng không thể sống trong viện dưỡng lão tốt nhất, yên tĩnh như vậy. Ông cụ Nguyễn thấy cũng hòm hòm, cố tình khẽ thở dài, trầm giọng nói: “Hạo thần là cháu trai ruột của ba, ba không thể để nó chịu khổ ở bên ngoài, cho nên ba nhất định phải tìm ra cách để Hạo thần trở về.” “Có thể có cách gì, thằng bé Hạo thần từ nhỏ đã cứng đầu.” Nguyễn Bạc Vệ nhíu chặt mày, ông ta không cho rằng có cách gì tốt. Đối với tính khí của Hạo thần, ông ta vẫn hiểu đôi chút. “Cho nên chúng ta phải nghĩ cách.” Ánh mắt ông cụ Nguyễn nhanh chóng lóe lên, ở sâu nơi đáy mắt ẩn giấu một vẻ khác thường, nhưng rất nhanh liền biến mất: “Lần này ba tới chính là để bàn bạc với con, thật ra trong lòng ba đã có một cách.”