Chương 3075 Anh thật sự không muốn nhìn thấy cô như vậy! “Được, tôi đồng ý với anh.” Lâm Bối âm thầm cắn răng, lời nói này nghe như rít ra từ trong kẽ răng vậy. Lâm Bối miệng thì đáp ứng rồi, nhưng đầu óc cũng nhanh chóng chuyển động. Từ trước đến nay cô luôn coi trọng chữ tín, nói được thì nhất định sẽ làm được. Thế nhưng hiện tại cô lại cảm thấy coi trọng chữ tín cũng phải xem là đối với người nào. Đối với loại người đê tiện vô sỉ như anh thì có lẽ cô cũng không cần phải coi trọng chữ tín. Cho nên trước tiên cô cứ đáp ứng với anh đã, lừa gạt cho qua rồi tính sau. Chờ đến khi buổi tiệc kết thúc, cô sẽ rời đi ngay lập tức. Đến lúc đó cô sẽ tìm một địa phương để ẩn náu. Nước R lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Đường Lăng tới đây, không quen với cuộc sống nơi này, thế nhưng lại là địa bàn của cô. Cô cũng không tin Đường Lăng có thể tìm được cô. Chỉ cần Đường Lăng không tìm được cô, anh thích trách thế nào thì trách! “Ừm, thật ngoan.” Đường Lăng nhìn cô, trong đôi mắt mang theo ý cười: “Nếu như đã đồng ý thì không được đổi ý, cũng đừng giở trò đấy nhé…” Đường Lăng là người thông minh đến chừng nào, sao có thể không nhìn ra cô che giấu tâm tư gì. Rốt cuộc lời này của anh vừa là nhắc nhở mà cũng vừa là cảnh cáo. Lâm Bối âm thần hừ lành, cô đổi ý thì anh còn có thể thế nào? Đến lúc đó ngay cả cô anh cũng không tìm được, anh còn có thể làm sao? Lâm Bối nghĩ như vậy, rốt cuộc lửa giận tích tụ ở trong lòng cũng đã tiêu tán đi một chút. Cô âm thầm quyết tâm, chờ sau khi buổi tiệc kết thúc cô sẽ lập tức đi trốn. Không, không thể chờ buổi tiệc kế thúc. Chờ đến khi đại vương tử cùng với những người khác trở về, cô sẽ tìm một cơ hội để rời đi. Sau đó cô tìm một nơi để trốn, về phần đó là nơi nào thì cô cũng đã nghĩ đến rồi. Ngoại trừ cô không một ai biết đến chỗ đó, không người nào có thể tìm được, thậm chí ngay cả đại vương tử cũng không thể tìm thấy, Đường Lăng càng không có khả năng. Đúng, cứ làm như vậy đi! Cứ quyết định như thế. Lâm Bối cảm thấy lửa giận trong lòng cuối cùng cũng tan rồi, rốt cuộc thì tâm tình cũng đã trở nên tốt hơn. Cô ngước mắt nhìn về phía Đường Lăng. Đối mặt với bộ dạng cười như không cười của anh, cô hơi sửng sốt. Sau đó cô hừ lạnh một tiếng ở trong lòng. Ai sợ ai chứ! Cô cũng muốn nhìn xem khi Đường Lăng không tìm được cô, anh còn có thể uy hiếp cô thế nào! Cô sững sờ một chút, sau đó hừ lạnh một tiếng trong lòng, ai sợ ai chứ? Cô lại muốn xem xem Đường Lăng không tìm thấy cô, còn làm sao uy hiếp cô!! “Lâm Bối, tôi khuyên em đừng có tư tưởng lệch lạc.” Thân thể Đường Lăng bỗng nghiêng về phía trước, áp sát vào lỗ tai cô, khẽ thấp giọng nói: “Tôi làm việc em hẳn là biết, chọc tới tôi, em hẳn rõ ràng sẽ có hết quả thế nào…” Giọng nói Đường Lăng lúc này rất thấp, truyền vào tai cô, âm lượng chỉ có một mình cô nghe thấy, nhưng lại khiến đáy lòng cô run rẩy. Dù Đường Lăng không nói những lời này, cô cũng biết rõ anh thật sự chuyện gì cũng có thể làm ra được. Nhưng mà, cô cũng có tính tình, dựa vào cái gì mà cô phải khuất phục, dựa vào cái gì mà cô phải nghe lời anh, dựa vào cái gì mà cô phải bị anh uy hiếp như vậy? Có lẽ cô không phải đối thủ của anh, nhưng nơi này dù sao cũng là nước R, là địa bàn của cô, hơn nữa cô cũng không chọi cứng với anh. Cô thật sự không tin mình còn sẽ thua.