Chương 3138 Bà nội, nhìn xem, bọn họ đang nói nhảm, kỳ thực bọn họ nói bà và ông nội gài bẫy Nguyễn Hạo Thần. Bọn họ cái gì cũng không biết, sao có thể nói nhảm? “ Bà cụ Nguyễn vốn dĩ tức giận đến chết đi sống lại, lúc này nghe thấy những lời nói của Nguyễn Tầm Trung, nhìn thầy những lời chửi bới đó trên mạng, thân thể của Bà cụ Nguyễn trực tiếp rung lên, suýt nữa thì trực tiếp ngã xuống. Bà cụ Nguyễn bao năm qua sóng yên biển lặng, chưa bao giờ nổi nóng, cũng chưa bao giờ mất kiểm soát như bây giờ! ! Cô hầu gái bên cạnh tinh mắt nhanh chóng giữ chặt Bà cụ Nguyễn. “Bà nội, đừng nóng giận, con biết họ đang nói bậy, con sẽ tìm cách giải quyết chuyện này.” Nguyễn Tầm Trung dường như không nhìn thầy bộ dạng run rẫy của bà nội, anh ta cầm điện thoại và dường như muốn trả lời gì đó. Chuyện đến nước này, đã hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của Bà cụ Nguyễn! “Con giải quyết cái gì? Con nếu không làm rùm beng lên thì tốt rồi.” Bà cụ Nguyễn lúc này nghiền răng nghiền lợi, nếu không phải không đúng lúc, bà thật muốn cho người ta ném Nguyễn Tầm Trung ra ngoài. “Bà nội, có phải con đã làm sai chuyện gì không? Có phải con đã làm sai chuyện gì không?” Nguyễn Tầm Trung vô tội hỏi. Bà cụ Nguyễn tức giận, sắc mặt càng lúc càng đen, lửa giận trong lòng cũng sắp bốc lên: “Hôm nay là ngày gì, không biết sao?” “Con chỉ muốn đòi lại công bằng cho ông nội, bà nội, có phải ông nội đã gọi Nguyễn Hạo Thần không?” Nguyễn Tầm Trung giả vờ như không nhìn thấy sự tức giận của Bà cụ Nguyễn, hôm nay anh đã vạch trần công khai ông cụ Nguyễn và Bà cụ Nguyễn như vậy, không chỉ vì Nguyễn Hạo Thần, mà còn cho chính bản thân anh, đề phòng một ngày cụ Nguyễn và cụ Nguyễn cũng lừa gài bẫy anh! ! “Tôi làm gì cần anh lo hay sao?” Ông cụ Nguyễn biết mọi chuyện không bao giờ được phép tiếp tục như thế này, cũng không thể tiếp tục trốn trên lầu, nghe thấy lời nói của Nguyễn Tầm Trung lúc bước đến cầu thang, đôi mắt trực tiếp nheo lại, lạnh lùng nhìn Nguyễn Tầm Trung. Khi mọi người nhìn thấy ông cụ Nguyễn cuối cùng cũng xuất hiện, cuộc bàn tán xì xào dừng lại, nhưng những ánh mắt dõi theo sự phần khích vẫn không thay đổi, tất cả đều muốn xem ông cụ Nguyễn sẽ nói gì? “Ông nội, rốt cuộc ông cũng xuống rồi. Nói cho mọi người biết, ông đã gọi cho Nguyễn Hạo Thần bao nhiêu cuộc gọi rồi? Lúc trước Nguyễn Hạo Thần không chịu đến hay sao?” Nguyễn Tầm Trung đối mặt với ánh mắt hận không thể giết chết anh của ông cụ Nguyễn hoàn toàn không hề sợ hãi, trong lòng ngược lại không nhịn được cười nhạo. Trước đây anh thường ra vẻ rụt rè sợ hãi, thực ra anh không sợ họ, sau khi cụ Nguyễn đưa anh về, ngoại trừ cho anh trừ tiền, những thứ khác đều không quan tâm đến, thậm chí đến quan tâm yêu thương cũng không có, anh tại sao phải sợ họ chứ? Ông cụ Nguyễn đang đi trên cầu thang thì ngây ra ánh mắt ông vừa rồi rõ ràng là đang cảnh cáo, hơn nữa giọng nói của ông cũng rất nghiêm khắc, ông cho rằng như vậy sẽ trực tiếp làm cho Nguyễn Tầm Trung sợ hãi. Nhưng ông không ngờ Nguyễn Tầm Trung sẽ chất vấn ông trước công chúng. Tên ngu xuẩn này! “Anh câm miệng, ở đây có chỗ cho anh nói chuyện hay sao.” Cụ Nguyễn trực tiếp tức giận, ông biết không ít người chờ xem náo nhiệt, ông cũng biết sự tình đã phát triển đến mức này, nhát định là có rất nhiều người nghỉ ngờ, ông thể thầy điều đó từ những lời mắng nhiếc trên mạng. Cho nên, bây giờ giải thích bắt cứ điều gì cũng vô ích, bởi vì điều này vốn là sự thật, lời giải thích của ông ta bây giờ đều là dối trá, lời nói dối rất dễ bị vạch trần. Bây giờ nhất định phải ngăn chặn vần đề này trước, không để nó trở nên tôi tệ hơn. Cho nên, ông cụ Nguyễn mới hét Nguyễn Tầm Trung ở nơi công cộng như thế này! !