Chương 3212 Cậu ta lầy mặt mũi đâu ra thế?! Tuy trước giờ Tô Khiết lãnh tĩnh bình thản, nhưng lúc nãy cũng sững sờ, thế đây rốt cuộc là tác phong gì đây? Kiểu gì đây hả? Cậu này có thể lộ rõ hơn nữa không? Chẳng lẽ cậu ta thật sự không cần che giấu xíu nào sao? Cậu ta như thế, dù cô có là tên ngốc cũng biết bọn họ nhằm vào cô. Phạm My choáng váng, nhất thời không phản ứng lại, cứ thế mà đứng đờ ra ở một bên. Viện trưởng năm mươi mấy tuổi tự cho là gặp bao chuyện lớn, nhưng lúc này sắc mặt cũng đầy bối rối. “Chị gái xinh đẹp à, bọn họ hãm hại em, chị phải bảo vệ em.” Ban nãy cậu thiếu niên tốt chính trực hiền lành vô cùng khí thế lập tức hóa thành chú chó con nũng nịu. Đôi môi đang mím lại của Tô Khiết khẽ nhúc nhích. “Cậu? Cậu làm gì đấy? Tránh xa một chút.” Cuối cùng Phạm My cũng lấy lại tinh thần, vội vàng ngăn trước mặt Tô Khiết, tách Tô Khiết và chàng thiếu niên đó ra. “Chị gái xinh đẹp à, chị nhất định phải bảo vệ em đó. Chị nhìn em đáng yêu thế này, nếu chị không bảo vệ em thì em sẽ bị bọn họ hại chết mất. Em mà bị bọn họ hại chết thì chị chẳng nhìn thấy người đáng yêu như em nữa đâu.” Bị ngăn bởi Phạm My nhưng cậu thiếu niên tốt không hề trì hoãn việc làm nũng nịu tỏ vẻ đáng yêu. “Ai yêu thích cậu chứ, còn đáng yêu nữa, cậu đáng yêu mới lại” Hiển nhiên Phạm My đã bị cậu thiếu niên tốt dời sự chú ý đi rồi. “Chị hai xinh đẹp à, chị không thích cũng được, nhưng chị đừng có công kích người ta.” Thiếu niên tốt nhìn sang Phạm My rồi oan ức tố cáo. Vốn dĩ Phạm My đã thấy đầy kì lạ, đối mặt với dáng vẻ oan ức đó của cậu ta, lại còn nghe thấy lời nói của cậu ta, chẳng biết tại sao mà lại cảm thấy quá đáng với một thiếu niên nhỏ tuổi thế này hình như không tốt lắm. Lúc trước khi cậu ta cướp tài liệu, động tác quá nhanh, Phạm My nhìn không rõ. Giờ ở đây nhìn ngắm cẩn thận, đây chắc vẫn là một đứa bé, dáng vẻ chỉ mới mười bảy mười tám tuổi thôi. Đối với một đứa bé như thế, đúng là không nên nghiêm khắc quá. Lúc này, Phạm My cảm thấy mình hơi mềm lòng. Đương nhiên, phải nói là câu chị hai xinh đẹp đó đã có tác dụng vô cùng!! Tô Khiết rõ ràng đứng sau lưng Phạm My, nhưng cũng nhìn ra, Phạm My đã bị thiếu niên tốt trước mắt ảnh hưởng rồi. Tô Khiết không biết nếu để cậu ta ầm ï tiếp thì sẽ gây ra chuyện gì, hơn nữa Tô Khiết cũng muốn nhanh chóng biết rõ rốt cuộc là ai đã sắp đặt những chuyện này. “Lời thoại thuộc tốt đó.” Tô Khiết nhìn thiếu niên tốt đó, giọng nói rất lạnh nhạt, không nghe ra nhiều cảm xúc. Người đó thấy cuối cùng Tô Khiết cũng nói chuyện, hai mắt bỗng sáng lên, đúng, chính là sự hưng phần không hề che giấu xíu xiu nào đó. “Chị gái xinh đẹp, em giỏi lắm đúng không?” Thiếu niên tốt không chỉ không giấu sắc mặt hưng phần đi, mà còn không hề do dự thừa nhận lời nói của Tô Khiết, hơn nữa dáng vẻ như bảo mau khen ngợi đi! Khoé môi Tô Khiết khẽ nhếch lên, quả nhiên là không hề giấu giềm, khoa trương phách lồi! “Gì cơ? Tình huống gì vậy?” Lúc này Phạm My cảm thầy như mình không thể phân biệt Nam Bắc. Đây rốt cuộc là tình huống gì, sao bà càng lúc càng mơ hồ thế này? “Chị đẹp đang khen tôi đấy.” Thiếu niên tốt nhìn sang Phạm My, dáng vẻ khoe khoang ấy vô cùng rõ ràng.