Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
CHƯƠNG
Trong lòng Sở Bách Hà cứ phải gọi là kích động. Xem ra có kịch hay rôi đây!!
Cả cuộc đời cô ta, đây là đầu tiên cô ta tự nhiên có thể dụ được bé học muội thành công, có kiêu ngạo không? Có hưng phấn không chứ?
“Em vừa nghiêm túc đánh giá sức lực của em và Nguyễn Hạo Thần, em không thắng được anh ấy.” Chỉ là vào lúc này, Tô Khiết vẫn nghiêm túc đưa ra tổng kết.
Sở Bách Hà: “…”
Rõ ràng đã dụ được thành công, vì sao cuối cùng kết cục vẫn như vậy chứ.
Bé học muội, thật ra trong chuyện này em không cần nghiêm túc như vậy đâu.
Sở Bách Hà còn muốn ra sức hơn nữa, tiếp theo lừa dối, nếu chẳng may thành công thì sao.
Chẳng qua Tô Khiết lại lấy ra một chiếc điện thoại nhỏ nhắn tinh tế và bấm một dãy số.
Sở Bách Hà lập tức im lặng. Đây chính là số chuyên dụng trong nội bộ của bọn họ. Lúc này bé học muội muốn gọi cho ai vậy?
“Cục trưởng Tào, chúng ta thương lượng một chút đi. Cục trưởng Tào giúp tôi lấy lại thẻ nhớ của tôi từ trong tay của Nguyễn Hạo Thần, tôi lại giúp cục trưởng Tào giải quyết vấn đề vụ án. Đương nhiên, không chỉ có chuyện này. Nếu về sau cục trưởng Tào có vụ án nào không giải quyết được, tôi đều có thể cung cấp sự giúp đỡ.” Cuộc gọi được kết nối, sau khi Tô Khiết xác nhận thân phận của cậu năm Tào thì giải thích luôn ý định của cô khi gọi số điện thoại này.
“Dương đông kích tây, một mũi tên trúng hai đích.” Tô Khiết nhíu mày. Dương đông kích tây thật sự là một cách tốt, chỉ có điều quan trọng còn phải dùng tốt mới được.
Dùng tốt lại có thể một mũi tên trúng hai đích!
“Dương đông kích tây? Còn có thể một mũi tên trúng hai đích? Vậy tiếp theo em định làm gì?” Vẻ mặt Sở Bách Hà hưng phấn nhìn Tô Khiết. Nếu là dương đông kích tây, vậy tiếp theo mới là quan trọng.
Tô Khiết nhìn cô ta, mỉm cười nhưng không trả lời.
“Bé học muội, em không phải như vậy chứ? Em còn giữ bí mật với chị à? Trái tim pha lê của chị hoàn toàn vỡ vụn rồi.” Sở Bách Hà rất đau lòng che trái tim, dáng vẻ cực kỳ khoa trương.
“Chị đừng giả vờ nữa.” Tô Khiết thấy dáng vẻ cô ta thì không nhịn được cười khẽ, ghé sát tai cô ta nói nhỏ vài câu.
Sở Bách Hà trợn tròn hai mắt và liên tục gật đầu, trên mặt rõ ràng có thêm phân hưng phấn.
Trong Cục cảnh sát, cậu năm Tào nhìn cái điện thoại bị cúp với vẻ hơi mâu thuẫn, hơi xoắn xuýt, nhưng sau đó anh ta vẫn gọi điện thoại cho Nguyễn Hạo Thần.
“Anh ba, vừa rồi tuyến Mrs Đường lại gọi điện thoại cho em.” Điện thoại vừa được kết nối, cậu năm Tào đã nói nhanh: “Cô ta bảo em giúp cô ta lấy thẻ nhớ từ trong tay của anh, sau đó giao cho cô ta.”